Mấy năm trước cô em chồng cứ lấy đồ trong nhà mang về nhà chồng, hơn nữa còn chẳng khác gì cái động không đáy nên cô ấy mới tức giận, nghĩ rằng tốt xấu gì cũng phải ngăn chặn chuyện này, bằng không sau này cả nhà đều phải bù vào.
Hiện tại cô em chồng đã ly hôn, tình huống không còn giống như trước nữa.
Ly hôn trở về nhà mẹ đẻ thì nhà mẹ đẻ chính là hậu thuẫn, sao có thể đuổi người đi được chứ.
Trong nhà nhiều thêm hai người, phải tính toán tỉ mỉ, đồ vật gì cũng không được để lại cho nhà họ Viên.
“Đúng đúng, con không nói thì mẹ cũng quên mất, Tiểu Quân, nhanh, nhanh lên, con mau theo vợ con và em gái đến đó đòi lại đồ của em gái con. Con... con cũng đừng xung đột với nhà bọn họ, nhà bọn họ đông người.” Bà cụ thúc giục, nhắc tới người nhà họ Viên, bà ấy lập tức nhớ ra nhà đó nhiều đàn ông, lo lắng con trai mình bị người ta ức hiếp.
Lúc này Bạch Tú Tú cũng nhìn ra cả nhà này đều bị người nhà họ Viên áp bức nên mới ngỏ giọng thảo luận với bà chủ nhiệm Uông một chút.
Bà chủ nhiệm Uông lập tức gọi hai người đàn ông của văn phòng đến: “Hai người các cậu đi cùng bọn họ đi, đừng để cho đám người nhà họ Viên náo loạn, để Hứa Linh thuận lợi mang đồ của cô ấy đi.”
“Được, chúng tôi cũng đi cùng họ.”
Có người của phòng làm việc đi theo, Hứa Quân càng lớn gan hơn rất nhiều.
Dương Phương Phương vốn muốn đi theo nhưng lại lo lắng cho cô em chồng ở bên này, chỉ đành dặn dò ông xã: “Chúng ta đi lấy lại đồ của em gái mình là chuyện hợp tình hợp lý, anh đừng có mềm lòng, nhưng mà anh cũng đừng động thủ với đám người nhà đó, cả nhà nọ chẳng có lấy một người tốt bụng. Bây giờ hai nhà đã ly hôn rồi, anh cứ cân nhắc mà làm, đừng để bị thiệt là được.”
“Được rồi, em yên tâm đi, anh biết mà.” Hứa Quân nói xong thì lập tức chạy theo hai vị đồng chí của phòng làm việc.
Chờ chồng mình rời đi, Dương Phương Phương mới quay sang bế cháu ngoại gái rồi đi tới chỗ cô em chồng: “Tiểu Linh, em đừng lo lắng. Mẹ chúng ta và cả nhà tìm tới đây chính là vì muốn đón em về nhà. Sáng nay chị nghe nói em náo loạn đòi ly hôn với chồng, cả nhà bọn họ còn đòi đánh em nên lập tức xin nghỉ chạy đi tìm anh trai em. Ý của cả nhà là muốn đón về nhà ở, sau này em muốn đi bước nữa thì đi, nếu không muốn thì chị và anh trai em cũng có thể che chở cho em. Nhà ta cũng không đông đúc gì, đến lúc đó anh chị xem thử có thể tìm cho em một công việc tạm thời hay không, dù sao cũng đủ để nuôi lớn đứa nhỏ.”
Dương Phương Phương nói rất dịu dàng, từng lời nói như đang đào tim đào phổi.
Hứa Linh nghe thế thì lập tức rưng rưng nước mắt như không cần mặt mũi, khóc đến nghẹn ngào: “Chị dâu, em, em lúc trước...”
“Chuyện lúc trước không phải là một mình em sai, nhà bọn họ bắt nạt em, em vì đứa nhỏ mà không muốn ly hôn, nói thế nào cũng không phải là em sai. Chuyện cũng đã qua hết rồi, hiện tại em cũng đã ly hôn, chúng ta vẫn là một gia đình.”
Dương Phương Phương không cho cô ấy đề cập tới những chuyện quá khứ.
Trước kia cô em chồng thường xuyên về nhà lấy đồ cho nhà chống, việc làm này khiến cho cả gia đình bọn họ không có ai là không tức giận.
Lúc này còn nhắc tới chuyện trước kia làm gì chứ? Chỉ cần nhìn về tương lai là được rồi.
“Hứa Linh, đồ đạc của cháu cũng phải mất một quãng thời gian mới lấy về được, hay là mọi người qua bên kia ngồi xuống nghỉ ngơi đi?” Bà chủ nhiệm Uông thấy cả nhà này vẫn còn đang kích động nên mới gợi ý cho bọn họ đến phòng chứa đồ của văn phòng ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
“Được, được, cảm ơn bà chủ nhiệm Uông.” Hứa Linh vội vàng mang đưa cha mẹ và chị dâu vào phòng chứa đồ, bên trong chỉ có một tấm phản nhỏ, nhìn thì biết là mới lắp.
Trên phản còn có hai cái chai, được dùng để đựng nước ấm, sưởi ấm ổ chăn.
Trời lạnh như vậy, không có giường sưởi làm sao mà được?
Nhìn thấy con gái ở nơi này, bà cụ đau lòng không thôi.
Nhóm người đi lấy đồ nhanh lắm cũng phải hai tiếng mới về được.
Khi bọn họ về tới nơi thì trời cũng đã tối.
Vừa vào cửa, đồng chí nam lớn tuổi của phòng làm việc, tên Triệu Minh, không nhịn được lên tiếng mỉa mai: “Cả đám nhà họ Viên này thật là không chịu nói lý, cũng may có chúng tôi theo qua đó, bằng không cả một đám người như thế không nhào vào đánh người ta tơi tả đã là may.”
Hứa Quân cũng cảm thấy người nhà họ Viên làm cho ghê tởm gần chết: “Mấy năm nay nhà bọn họ cứ như thế, không nói lý, ức h.i.ế.p người khác. Bao năm qua nhà chúng tôi khổ không nói nên lời. Cuối cùng em gái tôi cũng chịu ly hôn, bằng không bọn họ lại tiếp tục tra tấn con bé.”
“Anh không bị làm sao chứ?” Hứa Linh thấy anh trai về vì nhanh chóng bước ra hỏi thăm tình hình.
“Không có gì, có đồng chí của văn phòng đi cùng, bọn họ không dám nói gì, chỉ hùng hổ mắng vài câu, xô đẩy vài cái thôi, tốt xấu gì cũng mang hết đồ về đây rồi, còn có cả chăn đệm hồi môn của em nữa, anh cũng lấy về hết đây. Hiện tại khó mà mua được bông, nếu muốn tích đủ phiếu mua vải thì cũng phải chờ rất lâu. Mùa đông sắp tới rồi, vẫn nên lấy về thì hơn, chờ mang về rồi anh và chị dâu sẽ giặt giúp em.”
Hứa Quân nhìn em gái đầy quan tâm, tình anh em cũng khiến anh ấy yêu thương em gái nhiều hơn.
“Không cần đâu, em tự giặt là được.” Sao Hứa Linh có thể để anh trai và chị dâu giặt chăn cho mình? Cô ấy có thể về nhà, ngay cả việc có lỗi trước kia chị dâu cũng không cho cô ấy nhất lại, như vậy là đã đủ bao dung rồi.
“Tiểu Linh, chúng ta về nhà trước đi đi. Phòng làm việc của người ta cũng phải tan làm, chúng ta về nhà rồi nói.” Dương Phương Phương giúp Hứa Linh ôm đứa bé, Hứa Quân đỡ hai ông bà cụ, cả nhà cùng nhau rời đi, trước khi đi còn đối với người của phòng làm việc thiên ân vạn tạ.
Chờ người đi rồi, bà chủ nhiệm Uông lại tiếp tục khen ngợi Bạch Tú Tú: “Tú Tú, chuyện lần này cháu xử lý rất tốt, suy nghĩ cũng thỏa đáng.”
Sau này xảy ra những tình huống như vậy, bà ấy có thể cân nhắc mang theo Tú Tú cùng.
Tiểu Đường đang dọn đồ chuẩn bị tan làm, nghe thấy chủ nhiệm khen Bạch Tú Tú, lại nhớ đến đủ loại chuyện khó chịu, lập tức tỏ vẻ không vui: “Chủ nhiệm, Hứa Linh ly hôn về nhà mẹ đẻ ở, nói không chừng là sống không tốt đâu. Ở nhà chồng, bị đánh thì bị đánh, tốt xấu gì cũng là chồng đầu tiên, vẫn cha ruột của đứa nhỏ. Nếu sau này cô ấy đi bước nữa thì chắc gì hai người đã một lòng, đến lúc đó không chừng lại là làm hại người ta.”
Bà chủ nhiệm Uông bị mấy lời của Tiểu Đường làm cho kinh ngạc, bà ấy nhíu mày, quan sát Tiểu Đường, muốn xác định xem đó có phải là lời nói thật lòng của cô ta hay không.
Tiểu Đường nhất thời lanh mồm lanh miệng, cũng có chút hối hận, nhưng nếu đã như vậy rồi thì cô ta cũng phải tỏ ra kiêu ngạo một chút, im lặng đối diện với ánh mắt của chủ nhiệm.
Bà chủ nhiệm Uông thấy cô ta như vậy thì trong lòng càng thêm thất vọng: “Tiểu Đường, chúng ta vì nhân dân phục vụ, mấy lời này tôi xem như là cô giận dỗi nói lung tung, nếu cô lại nói bậy thì tôi sẽ suy xét lại xem cô có phù hợp làm việc ở tổ dân phố này không, đến lúc tôi thuyên chuyển công tác của cô thì cô cũng đừng trách dì Uông không tốt.”
Tiểu Đường hoảng sợ trong lòng, công việc ở khu phố Ngô Đồng rất tốt, cô ta không muốn đi.
Những khu phố khác đều không bằng nơi này, chuyển công tác cũng không tìm được một công việc có thể diện như ở đây.
“Tôi...”
“Lúc Hứa Linh chạy tới chỗ chúng ta xin giúp đỡ thảm biết bao nhiêu cô không nhìn thấy sao? Nếu cô là cô ấy thì cô có muốn sống tiếp như vậy không? Tiểu Đường, đêm nay cô về viết bản kiểm điểm cho tôi, ngày mai tôi sẽ xem.” Bà chủ nhiệm Uông cảm thấy không thể cứ mặc kệ như vậy.
Nhà cô bé này có quan hệ không tệ với bà ấy, nếu nó cứ tiếp tục thế này thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Ngày thường Tiểu Đường làm việc luôn xảy ra vấn đề, khi Tiểu Tống làm tốt, bá ấy khen vài câu thì Tiểu Đường nhất định phải đ.â.m chọc vài câu, lại còn hỏi thăm việc thăng lên làm phó chủ nhiệm.
Chưa nói đến tuổi tác, ngay cả thành tích làm việc cũng không ổn.
Tiểu Đường bị nói đến mức nước mắt lưng tròng, cúi đầu đi ra ngoài.
Mới vừa ra khỏi cửa, liếc mắt một cái đã nhìn thấy Vương Thanh Hòa đang đạp xe đi tới, trong lòng cô ta càng mất cân bằng, kết quả chỉ lo tức giận nên sẩy chân té nhào, vừa hay té lăn quay tới bên chân Vương Thanh Hòa.