Bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa, cũng đánh nát không khí buồn bực trong nhà.
Cửa lớn đóng chặt, bọn họ không nhìn rõ là người nào tới.
Vương Thanh Hòa đứng dậy đi mở cửa.
Ngoài cửa, Tiểu Trương cầm theo một cái cân, cùng Dư Thành tới nhà anh.
Hôm nay Dư Thành tới đây đã không còn kiểu đi tay không như hôm trước, đưa ra hai lon sữa bột không biết là lấy từ đâu, thứ này là thứ vô cùng khó mua.
“Tiểu Trương, cậu về trước đi.” Dư Thành không quá yên tâm về Tiểu Trương.
Tiểu Trương nghe vậy thì đến tâm tư muốn khóc cũng không có.
Thế nào gọi là qua cầu rút ván? Đây này!
“Anh Dư, vậy tôi đi trước, đến căn nhà số mười sáu ở đằng trước, là nhà của một người anh em tốt, tôi đến đó chơi một lát. Anh ở bên này thương lượng xong xuôi rồi sang đó tìm tôi nhé?” Tiểu Trương chỉ về phía trước.
Những căn nhà ở đây đều nằm liền kề nhau nên rất dễ tìm.
Dư Thành vẫy vẫy tay ý bảo anh ấy nhanh chóng đi đi.
Chờ Tiểu Trương rời đi, Dư Thành mới nhìn Vương Thanh Hòa rồi chỉ vào cái cân: “Chúng ta cân qua một lượt nhé? Tôi còn chưa kịp hỏi thăm giá hoàng kỳ ở đây, hẳn là hai người đã từng bán rồi, tôi nghe theo hai người.”
Dư Thành nói xong thì mang cân đi vào nhà.
Vương Thanh Hòa không hề tin những lời này của anh ấy.
Không hỏi thăm?
Nếu không phải là sợ sau này hỏng chuyện thì anh ấy đã hận không thể hỏi thăm toàn bộ người trong huyện, hỏi thăm một cách triệt để.
“Chào em dâu, hai đứa nhỏ đâu rồi? Tôi có mang theo quà cho hai đứa nó đây, con người tôi thích nhất là trẻ nhỏ đó.” Dư Thành vào nhà, nhìn Bạch Tú Tú đang ngồi sưởi ấm bên bếp lò, mỉm cười hỏi thăm.
Trong lòng anh ấy cũng không nhịn được cảm khái vợ của Vương Thanh Hòa trông thật là xinh đep.
Anh cũng xem như đã gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng nếu so sánh với những cô gái đó, Bạch Tú Tú vẫn đẹp hơn rất nhiều, hơn nữa còn lộ ra một nét thanh tao nhẹ nhàng.
Chẳng trách Vương Thanh Hòa việc trong việc ngoài gì cũng giành làm, đổi thành anh ấy...
Thôi vậy, đổi thành anh ấy thì anh ấy không làm đâu.
Anh ấy vẫn luôn muốn tìm một người biết nóng biết lạnh, có thể giúp đỡ anh ấy nhiều một chút.
Bạch Tú Tú nhìn vào mắt Dư Thành, nhất thời buồn bực vì không biết anh ấy đang nghĩ gì. Cô đưa tay nhận quà của Dư Thành, mắt nhìn ra ngoài rồi gọi to: “Minh Minh Nguyệt Nguyệt, mau vào đây. Chú Dư mang quà tới cho các con này, mau vào nhà.”
Hai đứa nhỏ vốn đang chơi đùa ngoài sân, vừa nghe thấy mẹ gọi thì mau chóng chạy vào nhà.
“Đây là quà chú Dư mang tới, mau cảm ơn chú đi.” Bạch Tú Tú lau sạch bùn đất trên mặt hai đứa nhóc.
“Cảm ơn chú.” Hai đứa bé đồng thanh cảm ơn Dư Thành.
Nghe vây, ý cười trên mặt Dư Thành càng ngày càng đậm: “Cũng thật đáng yêu, đi chơi đi.”
Chờ hai đứa bé ra ngoài thì Vương Thanh Hòa mới nhận lấy cái cân: “Giá thu mua hoàng kỳ của mấy tiệm thuốc ở chỗ chúng tôi là một đồng một cân, để tôi cân số hoàng kỳ này cho.”
“Cậu cân? Để anh đây giúp cậu...” Dư Thành lo lắng một mình anh không cân nổi, sau đó lại nhìn thấy Vương Thanh Hòa dùng một tay nhẹ nhàng nhấc một bao tải, bao hoàng kỳ đó nặng ít nhất cũng hai mươi lăm ký.
Sáu bao tải đã được cân xong, tổng cộng là một trăm sáu mươi ký.
Dư Thành sợ ngây người.
“Anh có thể tự mang số dược liệu này về được sao?” Vương Thanh Hòa dò hỏi.
“Không thành vấn đề, tôi có biện pháp. Chỉ là... lần sau tôi tới đây, cậu còn có thể cung cấp nhiều như vậy không?” Dư Thành lo lắng chỉ có một chỗ này, hoặc là số lượng sẽ ít đi.
Vương Thanh Hòa nhìn sang nhưng cũng không trả lời.
Thế mà Dư Thành lại cảm thấy chuyện này sẽ ổn thôi.
Chắc chắn là ổn thỏa!
Dư Thành không biết dược liệu này tới từ đâu nhưng chỉ cần dược liệu chất lượng và có thể sử dụng là đủ rồi.
Bọn họ là kiểu người dựa núi ăn cơm, có chút bí mật thì đã làm sao?
Người không có bí mật thì không thể mang tới sự giàu có cho anh ấy.
Dư Thành lập tức đếm tiền.
Sau khi lấy số tiền này ra, Dư Thành nhìn số tiền còn lại của chính mình, cả người cũng tê dại.
Chỉ còn dư lại tiền một tấm vé xe?
Ngày mai anh ấy đi theo Tiểu Trương kiếm cơm.
"Những thứ này, vẫn phải để ở chỗ mấy người thêm ba ngày, ba ngày sau tôi tới lấy hàng." Dư Thành nói xong, lại nhịn không được nhìn về phía Vương Thanh Hoà.
"Anh thật sự là do cha anh sinh ra à? Không phải... Anh không cân nhắc hỏi một chút sao?" Dư Thành cảm thấy thật sự có hơi giống.
Nhưng cũng không phải rất giống, hơn nữa anh ấy đã gặp mấy đứa nhà kia, không có một ai trưởng thành tốt như vậy.
Dư Thành cũng xoắn xuýt rồi.
Vương Thanh Hoà nhìn dáng vẻ của anh ấy, hỏi lại: "Anh hy vọng tôi là do cái người đi tìm con trai kia sinh ra sao?"
Dư Thành suy nghĩ một chút, biểu cảm trong nháy mắt trở nên đau đớn: "Hay là thôi đi, cả nhà này, anh dính vào tôi nghĩ cũng thấy mệt mỏi. Có điều nếu quả thật là như vậy, vậy thì sau này tiền đồ của anh nhất định sẽ tốt hơn nhiều so với hiện tại làm việc ở trong nhà máy đóng đồ hộp. Yên tâm, cho dù có phải hay không, tôi cũng không để ý. Tôi chỉ cần kiếm được tiền là được! Con cái của cái nhà này đều rất biết diễn kịch!"
Vương Thanh Hoà cũng không nhận gốc gác của anh, những thứ mà Dư Thành nói anh chỉ nghe, lần sau Dư Thành tới mà không nói, anh sẽ gợi ý để anh ấy nói.
Tin tức ở tỉnh thành, anh muốn biết càng nhiều càng tốt.
Chỉ có biết bọn họ rốt cuộc là hạng người gì, anh mới có thể có được lựa chọn có lợi nhất với anh trong chuyện này.
Muốn bảo vệ Tú Tú, anh nhất định phải rời khỏi nơi này.
Trước lúc đó, cứ mượn đường dây của Dư Thành để tìm hiểu thấu đáo đầu bên kia.
Thấy anh không nói gì, Dư Thành lại càng muốn nói hơn: "Anh thật sự không tò mò à? Nếu như tôi là anh, vậy thì tôi nhất định vô cùng tò mò."
Vương Thanh Hoà nhìn anh ấy, lại nhìn vợ mình: "Tôi chỉ tò mò là làm thế nào để Tú Tú và hai đứa nhỏ có cuộc sống tốt."
Dư Thành kinh ngạc, đây chính là đàn ông khi đã kết hôn sao?
Không đúng, cũng không phải anh ấy chưa từng gặp đàn ông đã kết hôn.
Cũng không giống như Vương Thanh Hoà.
Trong đầu người này, là chỉ nghĩ đến làm thế nào để yêu đương với vợ anh đúng không?
"Chuyện này tôi đã quyết định rồi, tôi cũng không quấy rầy hai người nữa. Có điều mấy ngày nay tôi ở trong huyện, các người có chuyện gì phiền phức cứ tìm tôi. Chỉ cần tôi có thể làm được, đương nhiên, tôi nói chính là chuyện chợ đen." Dư Thành cười ha hả rời đi.
Để anh ấy hỗ trợ xử lý một số chuyện chợ đen, anh ấy có thể làm được.
Những chuyện khác, anh ấy cũng không dám hứa hẹn.
Chuyến này anh ấy đi ra ngoài, có một chút vấn đề ông cụ sẽ đánh anh ấy một trận.
Ai bảo anh ấy được chào đón nhất chứ?
Vương Thanh Hoà đưa tiền cho vợ mình.
Bạch Tú Tú bắt đầu đếm tiền thuần thục.
"Tú Tú, hôm nay nhà chúng ta ăn thỏ xào cay nhé?" Vương Thanh Hoà ôn nhu hỏi cô.
"Tuỳ anh, anh nấu gì cũng ngon." Bạch Tú Tú bỏ tiền vào trong không gian, hiện tại vị trí trong không gian đã chuyển ra ngoài không ít, chờ lần này làm ăn thành công, về sau chính là tiền vào liên tục.
Chờ sau này lúc không thể làm buôn bán được nữa, cô và Vương Thanh Hoà cũng có căn bản rồi.
Chí ít sẽ không chờ đến lúc nhà mình nhận người thân ở tỉnh thành, một chút căn cơ cũng không có.
Vương Thanh Hoà chuẩn bị đồ ăn, Bạch Tú Tú đi vào nhà may quần áo cho anh, chờ giải quyết xong hai kẻ gây rối của nhà họ Vương này, cô sẽ đến hợp tác xã kéo vải, chuẩn bị quần áo ăn tết cho cả nhà.
Ăn cơm tối xong, rạng sáng ngày hôm sau, Vương Thanh Hoà đã đưa Bạch Tú Tú vào trong thôn sớm nhất, hai đứa nhỏ thì được anh dẫn tới chỗ Tiểu Trương.
Trần Kim Hoa vẫn luôn là người đến đại đội sớm nhất trong thôn, nhìn thấy Bạch Tú Tú tới, đã gọi cô tới ngồi.
"Mau tới đây nghỉ một lát, chờ ngày mai hai chúng ta làm việc ở đây. Một lát nữa chúng ta còn có mấy người Miêu Miêu, đi đến thôn Thượng Hà trước. Thím nói cho cháu biết, bà Quý kia thật chẳng ra gì. Chúng ta đến đó, cháu tuyệt đối đừng quá tới gần phía trước."