Chờ Miêu Miêu ngồi xuống, cô ấy cũng không nhịn được, phẫn nộ bổ sung: “Cháu thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì bà già c.h.ế.t tiệt kia sớm muộn gì cũng sẽ hại c.h.ế.t con dâu thứ ba và cháu nội của bà ta thôi.”
Trần Kim Hoa nghe hai người họ nói xong thì cũng vô cùng sốt ruột.
“Sao có thể như vậy được, cũng đâu phải thời phong kiến, sao có thể hành hạ người khác như thế? Chúng ta cùng nhau qua đó, hôm nay dù có thể nào thì cũng phải bắt bà già kia nói rõ ràng.” Trần Kim Hoa tức đến mức bật dậy muốn đi ra ngoài.
“Thím Kim Hoa, mấy người chúng ta qua đó như thế này không phải là đến cho người ta đánh sao? Cháu thấy đợi đến ngày mai hỏi đội trưởng trước đi, xem có thể tìm thêm vài người cùng đi tới đó không. Nhà bọn họ hẳn là đang muốn nháo, chúng ta qua đó thì bà già kia cũng không nghe đâu.”
Lưu Tiểu Tuệ vội vàng túm chặt Trần Kim Hoa.
Cả nhà kia ở thôn của cô ấy, cô ấy tương đối hiểu nhà đó.
Tuy trong lòng Trần Kim Hoa sốt ruột nhưng cũng cảm thấy có lý, bà ấy lo lắng hỏi: “Tiểu Tuệ này, hôm nay cháu quay về thì bảo người nhà cháu đi cùng cháu tới nhà bọn họ nhìn thử xem sao, nói với bà già kia nếu con dâu bà ta c.h.ế.t thì chúng ta sẽ đi báo án, tránh việc tối nay bà ta lại nổi cơn điên. Có được không?”
“Được, cháu sẽ bảo chồng cháu đi cùng, chuyện này thím cứ yên tâm.” Lưu Tiểu Tuệ đồng ý.
“À, đúng rồi, chờ ngày mai xử lý xong chuyện này, Tiểu Tuệ cháu và Miêu Miêu về nhà nghỉ ngơi hai ngày đi? Gần đây Tú Tú xin nghỉ, tuy là vì chuyện nhà nhưng cũng không thể đổ hết mọi việc lên người hai cháu được. Từ khi mùa vụ kết thúc tới giờ, hai cháu còn chưa có thời gian nghỉ ngơi đâu.”
Trần Kim Hoa cân nhắc nếu nói chuyện của Tú Tú cho hai người bọn họ, khiến hai người họ sợ hãi thì cũng thôi, nhỡ đâu buột miệng nói ra thì sẽ lập tức xảy ra chuyện xấu, còn không bằng cho bọn họ nghỉ phép, để bọn họ về nhà nghỉ ngơi mấy hôm, cũng tránh được chuyện này, miễn cho hai người họ lo lắng hãi hùng.
“Nghỉ?” Hai người vô cùng vui vẻ.
Vốn dĩ hai ngày này Bạch Tú Tú xin nghỉ phép đã khiến hai người bọn họ có chút hụt hẫng, dù sao công việc của mọi người đều như nhau, Bạch Tú Tú xin nghỉ thì lượng công việc của bọn họ sẽ tăng lên.
Hiện tại chuyện này được xử lý công bằng, chút không vui trong lòng họ cũng mau chóng biến mất không còn sót lại chút gì.
“Đúng vậy, cho các cháu ba ngày, các cháu về nhà nghỉ ngơi đi.” Trần Kim Hoa nhịn đau cho bọn họ nghỉ phép, cùng lắm thì bà ấy làm nhiều hơn một chút mà thôi.
“Thím Kim Hoa, thím đúng là người tốt mà!”
Miêu Miêu kích động đến mức hận không thể ôm chầm Trần Kim Hoa, ý cười trên mặt Lưu Tiểu Tuệ cũng không che giấu được.
“Chị Tú Tú cũng là người tốt.” Miêu Miêu lại bắt đầu khen Bạch Tú Tú.
Trời dần tối, mọi người bắt đầu lục tục về nhà.
Bạch Tú Tú nhìn ra bên ngoài, mãi cho đến khi Vương Thanh Hòa xuất hiện thì mới rời khỏi phòng.
Trần Kim Hoa thấy cô sắp đi thì cũng dặn dò hai câu: “Hai người các cháu đi đường cẩn thận một chút, đừng để cho đám người kia tính kế. Ngày mai thím bảo chú Trần đưa cháu và chồng cháu về nhé?”
“Không cần, Thanh Hòa không có vấn đề gì đâu.” Tuy Bạch Tú Tú nói như vậy nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng cho an nguy của chồng mình, tuy rằng biết anh lợi hại nhưng lợi hại đến mấy cũng sợ đối phương đông người.
Cô không muốn anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
Cô cân nhắc không bằng nhờ Tiểu Trương giúp đỡ, hai người họ cùng nhau đi đón cô tan làm.
Cô nhất định không khiến người ta làm việc không công.
Trong lòng Bạch Tú Tú tràn đầy tâm tư ôm hai đứa nhỏ đi ra ngoài.
Ngoài cửa, Vương Thanh Hòa thấy vợ và hai đứa con mình ra, trên mặt cũng lộ ra vẻ tươi cười: “Tú Tú, chúng ta về nhà, anh đã mượn xe đạp từ chỗ Tiểu Trương rồi.”
Cả nhà lên xe đạp, cô ngồi sau, hai đứa nhỏ ngồi giữa, cô và Vương Thanh Hòa che chở hai đứa nó, miễn cho bọn nó rơi xuống đất.
Trên đường về nhà, một nhà bốn người vừa nói vừa cười.
Lúc này trời còn chưa tối hẳn, Bạch Tú Tú cũng không lo lắng thời gian này sẽ có người ngu ngốc đến mức bắt người giữa đường, dù sao vào giờ này người qua lại trên đường vẫn còn không ít.
Khi một nhà bốn người về đến nhà thì trời mới tối hẳn.
Vương Thanh Hòa và Bạch Tú Tú bế hai đứa nhỏ xuống xe.
Những nhà xung quanh đều đã lên đèn, ống khói đều đang tỏa khói, bọn họ cũng là những người vừa mới tan làm về nhà nấu cơm chiều.
Vương Thanh Hòa khóa kỹ cổng lớn, Bạch Tú Tú đưa hai đứa nhỏ vào nhà.
Chờ Vương Thanh Hòa vào bếp, Bạch Tú Tú mới thuật lại tin tức mà Triệu Thúy Hoa đến báo cho anh nghe.
Vương Thanh Hòa nhíu mày, quả nhiên là trùng khớp với chuyện Tiểu Trương đã nói với anh.
Bọn chúng muốn ra tay rồi!
“Thanh Hòa, chúng ta không thể nào âm thầm đối phó với đám người này được, cho nên em nghĩ hay là tìm cách cho bọn họ vào tù đi...” Bạch Tú Tú nói kế hoạch của mình cho anh nghe. Sắc mặt của Vương Thanh Hòa lập tức trở nên khó coi, lại tới nữa, lại là cảm giác cảm thấy bản thân mình quá yếu đuối.
“Em biết anh lo lắng cho em nhưng cách tốt nhất để tống bọn họ vào tù chính là cách này. Tốt nhất là có thể đưa cả hai vợ chồng già kia vào đó luôn, đến lúc đó những người nhớ thương chúng ta sẽ càng ít đi.” Bạch Tú Tú lo anh không đồng ý nên vẫn luôn khuyên nhủ.
Vương Thanh Hòa nhìn cô vợ nhà mình, ánh mắt của Tú Tú vô cùng kiên định, vừa nhìn là biết cô đã hạ quyết tâm.
Anh có nói thì cũng vô dụng, Tú Tú cũng sẽ không thay đổi chủ ý, lần trước cũng là như vậy.
“Tú Tú, ngày mà em đi làm mồi nhử, anh muốn đi theo em.” Trong lòng Vương Thanh Hòa cũng hạ quyết tâm, đám người đó đừng hòng chạy thoát, cũng phải moi hết gốc gác của đám người đứng sau lưng bày mưu, sau khi bắt được, có thể tống được kẻ nào vào tù thì tống.
Đối với những kẻ không bị bắt vào tù... anh muốn đánh cho bọn chúng một đòn nặng đến mức sau này không dám nổi lên ý xấu nữa.
Vương Thanh Hòa vô cùng thống hận cảm giác vô lực này, mặc kệ anh nỗ lực thế nào thì cũng không nhanh bằng sự khốn nạn không ngừng thăng cấp của đám người đó.
Người nhà họ Vương này, thật là ý tưởng nào cũng có thể nghĩ ra!
Bạch Tú Tú không ngờ rằng chồng cô lại muốn đi cùng cô.
Cái này có gì mà không thể đồng ý chứ? Không có anh đi cùng cô cũng không an tâm: “Được, em nghe lời anh, nhưng mà Minh Minh và Nguyệt Nguyệt nhà ta không được dính vào chuyện này, không thể mang hai đứa nhỏ về thôn trong lúc này được.”
“Vậy thì nhờ Tiểu Trương trông giúp chúng ta vài hôm.” Vương Thanh Hòa vẫn không bao giờ từ chối yêu cầu của vợ mình, chỉ cần cô muốn, anh nhất định sẽ nghĩ cách.
Nhóm bếp xong, Vương Thanh Hòa thuần thục nấu nước, nhìn hai đứa nhỏ chơi đùa vui vẻ ngoài sân, lại nhìn cô vợ nhà mình mặt mày ủ rũ, anh đau lòng ôm lấy cô: “Xin lỗi em...”
“Sao anh lại nói những lời này?” Bạch Tú Tú không hiểu.
Rõ ràng thời gian này anh đã làm rất tốt!
“Anh đã nói cả đời này sẽ bảo vệ em, làm em vui vẻ nhưng cuối cùng lại khiến em bị cuốn vào mấy chuyện tồi tệ của nhà họ Vương. Lần nào cũng khiến em phải xử lý cùng anh, làm hại em ngày ngày lo lắng.” Vương Thanh Hòa càng nói càng cảm thấy bản thân mình có lỗi với vợ, đôi mắt anh đỏ lên: “Tú Tú, sau này anh nhất định không để em dính vào những chuyện như vậy nữa.”
“Anh nói gì vậy?” Bạch Tú Tú nhìn bộ dáng chực chờ bật khóc của anh, bất đắc dĩ thở dài.
“Hai chúng ta không phải vợ chồng sao?”
Vương Thanh Hòa nghe vợ dỗ dành nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nặng nề, trong đầu luôn nghĩ nếu không có anh thì Tú Tú căn bản không cần phải đối mặt với những chuyện này.
Là anh thích cô, xin cô gả cho anh, làm cô ở xa người nhà đến vậy mà còn không thể khiến cô yên tâm, chuyện gì cũng cần tới cô cân não.