Số tiền kia đã xài hết từ lâu rồi, hiện tại trong nhà còn lại bao nhiêu tiền chứ?
Bà ta lấy tiền ra, tuy rằng Vương Thanh Phú còn có chút bực bội, nhưng mà cũng biết dừng tay đúng lúc.
Nhưng mà anh ta vẫn cứ oán hận hai vợ chồng thằng năm.
“Chúng ta là một gia đình, có chuyện gì cũng có thể bỏ qua. Thằng hai, thằng năm, hôm nay hai đứa đi bán nhân sâm được bao nhiêu tiền? “
Vương Thủ Thành xử lý xong chuyện phiền phức này rồi, lập tức hỏi thăm chuyện càng quan trọng hơn.
“Hai trăm ba mươi đồng, bọn họ nói chất lượng không được tốt cho lắm.” Vương Thanh Kỳ nói xong lấy tiền ra.
Vương Thủ Thành trực tiếp cầm một trăm ba ra nói: “Hiện tại nhà chúng ta còn cần phải trả tiền cho thằng cả vô ơn kia, một trăm ba này cha sẽ giữ lại, một trăm còn lại chúng ta chia làm năm phần. Bà già, hôm nay bà nấu cơm đi.”
Vương Thủ Thành nhìn vết thương của đứa con thứ hai, vợ thằng hai vẫn là lo chăm sóc cho thằng hai đi.
Chiến hỏa sắp sửa dấy lên trong gia đình cứ như thế mà bị Vương Thủ Thành tạm thời dập tắt.
Triệu Thúy Hoa cầm lấy hai mươi đồng phần mình, quyết định chờ lát nữa sẽ đi đến tám chuyện này với chị cả, nói không chừng còn có thể lấy một ít đồ ăn ngon về nhà.
Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa còn không biết tình huống của nhà bên cạnh, cả gia đình bốn người bọn họ ăn cơm chiều xong, lập tức bắt đầu bận rộn.
Ngoại trừ thỏ và gà rừng ra, Vương Thanh Hòa còn mang về một con hươu.
Rất hiếm khi gặp được loài động vật này, càng khó có thể săn được.
Nó chạy rất nhanh, còn rất đề phòng.
Vương Thanh Hòa ở trong núi sợ sẽ hấp dẫn đến thú dữ khác, cho nên cũng không xử lý, chỉ có thể mang về nhà lại xử lý.
Bạch Tú Tú kéo màn giường của hai đứa nhỏ lại, để tránh làm con sợ hãi.
Chờ xử lý xong rồi, lại dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa, trời cũng đã khuya.
Cả gia đình rửa mặt xong nhanh chóng đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Tú Tú dậy rất sớm, trong phòng đã tràn ngập mùi canh gà, cô là bị mùi thơm làm thèm thuồng đến tỉnh lại.
Trong sân, Vương Thanh Hòa đã xếp gọn toàn bộ củi.
Bạch Tú Tú bò dậy, hôn nhẹ lên hai đứa nhỏ còn đang ngủ, đứng dậy đi ra ngoài.
Trước cửa ngoài sân, Triệu Thúy Hoa đã đợi rất lâu, vừa nhìn thấy Bạch Tú Tú, nhanh chóng đứng trước cửa vẫy vẫy gọi: “Chị cả!”
Cô ta không dám nói quá to, sợ bị người trong nhà mình nghe được.
Tối hôm qua cô ta đã nghĩ đến việc đi bà tám chuyện này, nhưng mà tối hôm qua chồng của cô ta cứ luôn lảm nhảm nói chuyện trong nhà với cô ta, hơn nữa trong sân cũng quá ồn ào, cô ta không thể đi ra ngoài được.
Cho nên chỉ có thể chờ đến ngày hôm nay.
Tranh thủ lúc Lưu Tiểu Nga nấu cơm, cô ta nhanh chóng chạy ra ngoài nói chuyện.
Bạch Tú Tú ra hiệu cho cô ta lại đây nói chuyện.
Lúc này Triệu Thúy Hoa mới dám đi vào.
“Chị cả, ngày hôm qua hai vợ chồng thằng năm và hai vợ chồng anh hai…”
“Vào nhà rồi nói.” Bạch Tú Tú vốn dĩ cũng muốn hỏi thăm Triệu Thúy Hoa về tình hình bên kia, dù sao thì phải biết người biết ta mới có thể làm cho bọn họ thê thảm hơn.
Triệu Thúy Hoa nhanh chóng chạy vào phòng theo cô.
Vừa vào phòng, nhìn thấy hai đứa nhỏ còn đang ngủ, lại ngửi mùi canh gà tràn ngập trong phòng, Triệu Thúy Hoa hâm mộ đến đỏ cả mắt, cuộc sống của chị cả sao lại sung sướng như thế này chứ?
Triệu Thúy Hoa nuốt nước miếng, sau đó mới nhanh chóng nói đến chủ đề chính: “Chị cả, hôm qua anh hai bị đánh lại là vì lúc trước Chu Kiều Kiều nhặt được tiền đó! Lúc trước Chu Kiều Kiều không phải nhìn thấy vải vụn gì cả, cô ta nhặt được tiền. Cô ta nhặt tiền của người khác, bị người ta ghi hận. Vốn dĩ người đó muốn đánh cô ta và thằng năm, kết quả lại đánh nhầm anh hai.”
Nhặt được tiền?
Bạch Tú Tú đã nhớ ra, cô còn nhớ lần đó Chu Kiều Kiều còn muốn lừa cô đi qua đó xem thử, là muốn vu oan đổ chuyện nhặt tiền này lên đầu của cô.
“Vợ thằng ba? Vợ thằng ba đâu rồi?”
Bên ngoài vang lên tiếng la to.
Tiếng kêu gọi tức muốn hộc m.á.u của Triệu Quế Phân xuyên qua bức tường truyền đến trong phòng.
Triệu Thúy Hoa đang ở trong phòng nói chuyện cũng loáng thoáng nghe được tiếng la, hoảng sợ nói: “Tiêu đời rồi, bên kia đang gọi tôi. Chắc là sắp ăn cơm rồi, chị cả, chuyện này chờ lát nữa tôi lại kể tỉ mỉ cho chị nghe sau, tôi đi về trước.”
Nói xong, Triệu Thúy Hoa vội vàng bỏ chạy.
Nhưng mà lúc đi ra đến cửa, cô ta vẫn cứ nhìn ngó hai bên, thấy không có ai phát hiện ra cô ta đang ở nơi này, sau đó mới lao ra ngoài.
Cô ta chạy về sân nhà mình.
Trong sân, Triệu Quế Phân cầm một cái chậu to, ánh mắt sắc bén.
Nhìn thấy vợ thằng ba về, lập tức quăng cái chậu to này cho cô nói: “Mới sáng sớm mà cô chạy đi đâu đó?”
“Mẹ, con chỉ là cơm sáng còn chưa nấu xong, muốn đi ra ngoài đi dạo một vòng thôi mà, mẹ có chuyện gì sao?” Triệu Thúy Hoa nhìn cái chậu to, không hiểu bà già này là có ý gì.
Triệu Quế Phân hừ lạnh một tiếng nói: “Vợ thằng năm nói là cần phải ngâm một ít gạo nếp, cô mau đi vào nhà kho lấy gạo nếp ra ngâm đi. Trễ nải chuyện quan trọng, sau này cô cũng đừng trách vì sao tôi lại không chia tiền cho cô.”
“Một chậu lớn thế này sao?” Triệu Thúy Hoa cũng sợ ngây người, trong nhà bọn họ có tổng cộng bao nhiêu gạo nếp chứ?
Cái thứ này năm nay trong thôn cũng không trồng, trong nhà cũng chỉ còn dư lại vài cân như thế, nói là phải để dành đến ăn tết lại ăn.
Bà ta lấy một cái chậu to như thế, nói không chừng còn không thể lấp đầy đáy chậu nữa, bà già này đang cố ý kiếm chuyện đúng không?
“Cô lèm bèm cái gì mãi thế hả? Tôi đã bảo thằng tư đi đến nhà người khác đổi rồi, đổi được bao nhiêu đều sẽ ngâm hết. Nếu sau này không đủ dùng, nói không chừng còn phải cầm phiếu gạo đến cung tiêu xã mua thêm nữa đó.” Triệu Quế Phân không nói quá lớn, trừng mắt nhìn Triệu Thúy Hoa.
Vợ thằng ba này đúng là nhiều chuyện thật đó.
“Con biết rồi, con đi ngay đây.” Trong lòng Triệu Thúy Hoa sợ hãi, cả gia đình này điên hết rồi sao?
Dùng nhiều gạo nếp như thế, bọn họ chuẩn bị làm ra bao nhiêu đồ ăn vậy?
Cái thực đơn gì đó mà Chu Kiều Kiều nói, có đáng tin không hả?
Nếu như bán không được, không phải cả gia đình đều sẽ nổi điên hết sao?
Lần đầu tiên Triệu Thúy Hoa cảm thấy d.a.o động trước quyết định của mình, không được, cô ta phải quan sát thêm mới được, nếu cả gia đình này thật sự tìm đường chết, cô ta cũng không thể đi tự sát theo bọn họ được.
Cô ta phải mang theo con trai và chồng mình, dọn đi ra ngoài ở riêng.
Bên sân nhà Bạch Tú Tú, cả gia đình ăn sáng xong.
Vương Thanh Hòa đưa vợ con đến đại đội, anh lại nhanh chóng rời đi.
Lúc này, trong đại đội vô cùng náo nhiệt, cung tiêu xã đã đưa hết toàn bộ đồ đạc đến rồi, người trong đại đội đang bận rộn phân loại, kiểm kê các loại đồ đạc được mua về.
Sau khi chuẩn bị xong, lại gọi người dân trong thôn đến đây lựa chọn.
Hiện tại vẫn còn sớm, mấy người Trần Kim Hoa cũng vừa mới bắt đầu làm việc, nhìn thấy Bạch Tú Tú dẫn theo hai đứa con đến, Trần Kim Hoa gọi cô đến nói: “Tú Tú, cháu dẫn con vào phòng, sau đó lại đi ra đây giúp đỡ.”
“Dạ vâng, cháu đi ra ngay.” Bạch Tú Tú đưa hai đứa nhỏ vào phòng.
“Mẹ…” Nguyệt Nguyệt dõi mắt trông mong nhìn ra bên ngoài, cô bé cũng muốn đi theo.
Minh Minh thì vẫn cứ không thích nói chuyện như cũ.
“Bên ngoài lạnh lắm, hai đứa nghe lời không được đi ra ngoài.” Bạch Tú Tú từ chối ánh mắt thỉnh cầu của con gái.
Cô đóng cửa lại rồi mới chạy đến phụ giúp mọi người làm việc.
Chờ phân loại xong đồ đạc thì cũng đã đến giữa trưa, lúc này mọi người mới rảnh rỗi nghỉ ngơi.
Trần Kim Hoa rót nước ấm cho mọi người trong hiệp hội phụ nữ nói: “Uống chút nước ấm cho ấm người đi, đại đội chúng ta cũng chỉ có lúc này mới vất vả như thế, chờ chia đồ đạc xong hết rồi, cũng sẽ không còn chuyện gì để bận rộn nữa. Đại đội trưởng cũng đã nói rồi, sau này sẽ phát cho mỗi người trong đại đội hai cái ly tráng men. Sẽ không để mọi người làm việc vất vả không công.”
Trần Kim Hoa nói đến chuyện này, trong lòng cũng có chút chờ mong.