Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

“Đúng là khá tốt, nếu cứ dựa theo tốc độ kiếm tiền này, nhà mình sẽ nhanh chóng trả hết nợ cho thằng cả vô ơn kia, ngày lành còn đang ở trước mặt.” Vương Thủ Thành cũng có chút kích động.

Chu Kiều Kiều lại không có gì vui vẻ, nghĩ đến lúc nãy khi cô ta đưa chị tư về nhà, trong mắt chị tư tràn ngập oán hận, còn có ánh mắt khiển trách của người nhà mẹ đẻ.

Sau này cô ta lại càng không thể quay về nhà mẹ đẻ được nữa.

“Cha mẹ, chị tư nhà mẹ đẻ của con cũng cùng con đi vào trong núi, mớ thu hoạch này cũng phải chia cho chị ấy một phần.” Chu Kiều Kiều bắt đầu cân đo đong đếm, cảm thấy vẫn nên giúp đỡ người nhà mẹ đẻ một chút.

Nếu sau này cô ta không sống với Vương Thanh Kỳ được nữa, ít nhất cũng có người làm chỗ dựa cho cô ta.

Lần này cha mẹ còn cầm tiền cho cô ta nữa.

Vương Thủ Thành cũng nghĩ đến, xem ra lần này là người nhà mẹ đẻ chịu thiệt thòi.

“Được rồi, nhà mình cũng không phải loại người không thích nói lý. Hai đứa về nhà đúng lúc lắm, trong nhà còn có chuyện muốn nói.” Vương Thủ Thành bảo bà già cầm lấy dược liệu.

Sau đó cả gia đình bắt đầu họp.

Không có Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa ở đây, lúc mở họp, hai vợ chồng Triệu Quế Phân và Vương Thủ Thành càng thêm uy nghiêm hơn.

“Thằng hai, hôm nay con xảy ra chuyện gì thế? Lúc nãy người ta bảo con ở lại bệnh viện, sao con không chịu ở lại? Số tiền khám bệnh cứ chờ bắt được người đánh con, làm người đó trả là được rồi. Con nói xem, con làm vậy có phải quá ngu ngốc rồi không?” Vương Thủ Thành nghĩ đến chuyện có của hời lớn như thế lại không biết chiếm, lập tức cảm thấy thiệt thòi to.

Vương Thanh Phú nghe thế cười mỉa nói: “Cha, con cũng không dám nằm lại trong bệnh viện, nếu con thật sự nằm viện, còn không phải là chờ người ta đến đánh c.h.ế.t sao?”

“Có ý gì hả?” Vương Thủ Thành có chút khó hiểu.

Biểu cảm của Vương Thanh Phú càng âm u hơn, chỉ vào thằng năm, giải thích với Vương Thủ Thành: “Cha, lúc nãy ở bên ngoài, con sợ rước thêm phiền phức cho nhà mình, cho nên mới không nói gì. Hôm nay con bị đánh như thế này, đều là vì thằng năm.”

“Vì em? Anh, anh có ý gì đây hả? Anh đừng có đổ oan cho người khác.” Vương Thanh Kỳ không chịu nhận.

Anh ta có trêu chọc ai đâu, mắc gì lại đổ tội lên đầu anh ta chứ?

Từ lúc còn nhỏ anh hai đã tinh ranh rồi, ai biết lời anh ta nói là thật hay giả chứ.

“Chú đừng có đứng đây giả ngu với tôi, trưa hôm nay tôi vừa mới ra khỏi nhà máy, đi chưa được bao xa thì đã bị người ta đánh. Người đánh tôi gọi tôi là Vương Thanh Kỳ, sau đó nói tôi và vợ tôi lấy tiền của bọn họ. Chú nói coi, rốt cuộc thì chú và vợ chú lén ăn cắp tiền của ai hả? Sao người nhà chúng ta đều không biết chuyện này?”

Vương Thanh Phú vô cùng mỉa mai nói.

Vương Thanh Kỳ cũng nổi giận bùng nổ: “Em nhặt tiền lúc nào chứ? Anh cố ý kiếm chuyện với em đúng không? Em không quen biết người nào như anh nói hết đó, anh hai à, em cảm thấy là anh đắc tội người nào thì có? Từ nhỏ con người anh đã rất xấu xa rồi, nói không chừng là anh thì có.”

“Xùy! Lúc bị đánh tôi còn nhớ rõ gương mặt của đối phương đây, chú cứ cầu mong là tôi đừng tìm được người kia. Nếu tôi tìm được rồi, tôi nhất định phải tìm bọn họ hỏi cho rõ ràng rốt cuộc là tiền gì. Số tiền kia chú phải đưa cho tôi coi như là bồi thường!”

Vương Thanh Phú thấy anh ta kiên quyết không chịu thừa nhận, lại càng kích động hơn nữa.

Đều là anh em với nhau, nếu thằng năm chịu thừa nhận, tuy rằng anh ta chịu đòn một trận thay cho thằng năm cũng không tính là gì, chỉ cần thằng năm chịu bồi thường cho anh ta một chút tiền thì cũng dễ xử lý thôi.

Nhưng mà anh ta vậy mà lại không chịu thừa nhận?

“Được rồi, hai đứa cãi nhau cái gì chứ?” Vương Thủ Thành bị hai đứa con trai cãi nhau đến đau cả đầu, đột nhiên quát to cản hai người lại.

Lúc này, những người khác hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt của Chu Kiều Kiều lại hơi láo liêng.

Cô ta nghĩ đến chuyện lúc trước.

Khi đó… Cô ta và mẹ chồng cùng với chị cả đi lên huyện bán thuốc, đã từng nhặt được tiền.

Sau đó người kia còn theo dõi cô ta một đoạn thời gian, nhưng cô ta không ra khỏi thôn, còn tưởng rằng không có việc gì nữa.

Có khi nào là người đó không?

Trong lòng Chu Kiều Kiều cũng nôn nóng và buồn bực. Số tiền kia đã bị bà già này chiếm làm của riêng rồi.

Cô ta có kiếm được lợi lộc gì đâu.

Hiện tại vì sao cô ta phải lo lắng hãi hùng theo chứ?

Trong lòng Chu Kiều Kiều lo lắng, nhìn thoáng qua Triệu Quế Phân, phát hiện mẹ chồng lại còn lộ ra vẻ mặt không biết chuyện gì.

Triệu Quế Phân không chỉ là không biết, bà ta thậm chí còn tức giận hơn cả Vương Thanh Phú.

Bà ta nhìn về phía Chu Kiều Kiều: “Vợ thằng năm, cô nói coi lại là có chuyện gì nữa đây? Hai đứa con trai của tôi đều nói chuyện này không liên quan gì đến bọn nó, có phải là cô làm hay không? Cô lấy tiền của ai? Tiền đâu rồi?”

Những lời Triệu Quế Phân nói xong làm Chu Kiều Kiều giật mình hết hồn.

Bà già này có thể nói tiếng người không hả?

Tiền?

Bà ta còn có mặt mũi hỏi ra câu này à?

“Mẹ, mẹ đã quên mất số tiền này rồi sao?” Chu Kiều Kiều dứt khoát không giấu diếm nữa, vừa khóc vừa nói.

“Rốt cuộc là có chuyện gì hả?” Vương Thủ Thành cảm thấy chuyện này rất khác thường.

Chuyện này còn có liên quan đến bà già nhà ông ta nữa à?

Bà già của nhà ông ta cũng chẳng trải qua chuyện tốt lành gì, lại làm ra một đống chuyện ngu xuẩn.

“Sao tôi biết là tiền gì chứ?” Triệu Quế Phân cũng rất khó hiểu.

Chu Kiều Kiều càng khóc dữ dội hơn nữa: “Mẹ, số tiền đó còn không phải là tiền chúng ta nhặt được lúc lên huyện bán dược liệu sao? Lúc đó con còn nói là vải vụn nữa đó, thật ra là chúng ta nhặt được tiền. Lúc đó con đã đưa hết tiền cho mẹ rồi, con cảm thấy người đó là vì số tiền này đó. Bình thường con và Thanh Kỳ kiếm được bao nhiêu tiền đều đã đưa hết cho trong nhà rồi, sao có thể lén giấu được đồng nào chứ?”

Chu Kiều Kiều nói xong, làm cho cả gia đình đều nhìn chằm chằm vào Triệu Quế Phân, mặt Triệu Quế Phân lập tức trắng bệch: “Đây đã là chuyện trôi qua từ bao lâu rồi chứ? Sao có thể là vì mấy chục đồng tiền đó được?”

“Mẹ xem mẹ nói cái gì kìa, hơn mười đồng tiền cũng đã là số tiền mà cả gia đình dành dụm thật lâu, nhà ai bị người ta lấy đi nhiều tiền như thế mà có thể không nhớ kỹ chứ?”

Triệu Thúy Hoa ở bên cạnh bắt đầu châm chọc, trong lòng cũng cạn lời theo.

Cho nên đây là Chu Kiều Kiều nhặt được tiền, để mẹ chồng cầm đi hết, sau đó mẹ chồng lại quên mất chuyện này?

Hiện tại người bị hại đánh người, đánh nhầm anh hai?

Đây rốt cuộc là có chuyện gì thế này.

Lúc này sắc mặt của Vương Thủ Thành cũng không khống chế được, mấy chục đồng…

Ông ta cũng nhớ ra rồi.

Nhưng mà đây đã là chuyện phát sinh từ bao lâu rồi?

“Cha, đến tận lúc này con cũng không biết được chuyện vợ thằng năm và mẹ nhặt được tiền. Nếu không phải lần này con bị đánh, có phải cha mẹ đã lén giấu số tiền này luôn không? Không phải đã nói là người một nhà sao?” Lúc này Vương Thanh Phú cảm thấy mình đang chiếm lý, lập tức hùng hồn bắt đầu chất vấn bọn họ.

Triệu Quế Phân đảo mắt né tránh.

Vương Thủ Thành tính toán một chút, lập tức tìm được cớ nói: “Thằng hai, tài vận ngoài ý muốn này là phúc phần của tự bản thân. Mẹ con và vợ thằng năm không lấy ra cũng chẳng có gì sai cả. Cả gia đình chúng ta cùng nhau cố gắng làm việc, vậy đương nhiên là phải chia đều cho cả nhà rồi. Còn số tiền nhặt được này, không lẽ con chưa từng nhặt tiền lần nào sao? Vợ thằng năm có hiếu, nó giao số tiền mà nó nhặt được cho mẹ. Nhưng mà không có ai ngờ được rằng lại còn có thể gặp phải loại chuyện này. Con làm anh hai, coi như là bảo vệ em trai đi.”

“Cha, còn bị đánh ra nông nỗi này…”

Vương Thanh Phú không cam lòng, ít nhất phải chia cho anh ta một nửa số tiền này mới được!

“Thằng năm, vợ thằng năm, anh hai của hai đứa vì bọn con mà bị đánh. Lúc đó rốt cuộc con đã nhặt được bao nhiêu tiền?” Vương Thủ Thành hỏi con trai và con dâu út.

“Tổng cộng cũng chỉ hơn bảy mươi đồng.” Triệu Quế Phân bĩu môi, vì số tiền này mà làm hại thằng hai bị người ta đánh một trận.

“Vậy cứ coi như là bảy mươi đi, cha làm chủ, mấy đứa cho thằng hai ba mươi đồng, số tiền còn lại, bà giữ lại hai mươi, hai mươi đồng còn lại đưa cho hai vợ chồng thằng năm. Số tiền này bà cũng không thể tự lấy hết một mình được.” Vương Thủ Thành nghĩ đến chuyện trong nhà vốn dĩ đã không còn bao nhiêu tiền rồi, bây giờ còn phải mất thêm hai mươi đồng, lại càng cảm thấy xui xẻo hơn.

“Tôi biết rồi.” Triệu Quế Phân không muốn cho lắm.

Advertisement
';
Advertisement