Trần Kim Hoa vừa nói vừa trả tiền.
Nhìn căn nhà này, trong lòng bà ấy cũng cảm thán, bà ấy chiếm được hời to rồi.
Quả nhiên, vẫn là làm việc tốt sẽ nhận được phước lành!
“Thím, chờ ngày mai cháu đến đại đội thím lại đưa cho cháu là được.” Bạch Tú Tú cũng không sốt ruột, hôm nay đã muộn lắm rồi, còn không bằng ngày mai tiện đường hơn.
“Được rồi, vậy chú thím về trước đây.”
Trần Kim Hoa kéo chồng mình ra khỏi phòng.
Sau khi bọn họ đi rồi, Vương Thanh Hòa cầm nước đã nấu sôi rót ra cho vợ.
Hai người rửa mặt xong, lại rửa mặt cho hai đứa nhỏ đã buồn ngủ, sau đó mới đi ngủ.
Kéo màn lại, Vương Thanh Hòa lập tức thành thạo kéo vợ ôm vào lòng…
Sáng sớm hôm sau, lúc Bạch Tú Tú thức dậy thì Vương Thanh Hòa đã xây tường xong rồi, còn làm một cánh cửa mới ở sân bên này.
Sáng sớm anh đã đốt bếp lò, trong nồi tỏa ra mùi cơm làm Bạch Tú Tú lập tức cảm thấy đói bụng.
Nhìn qua khung cửa sổ, Bạch Tú Tú nhìn thấy cánh cửa giản dị ở đối diện cửa sổ và bức tường đã hoàn thiện kia.
Trong sân nhỏ, Vương Thanh Hòa đang đốn củi.
Lúc này hai đứa nhỏ còn chưa thức dậy, Bạch Tú Tú mặc quần áo rửa mặt xong lập tức đi ra ngoài.
“Sao em dậy sớm thế?” Vương Thanh Hòa thấy vợ dậy sớm như thế, còn có chút kinh ngạc.
Còn chưa đến giờ đi đến đại đội.
“Sao không để đến trưa chiều lại làm mấy chuyện này.” Bạch Tú Tú nhìn công việc trong sân đã xong, anh dậy từ lúc mấy giờ thế?
“Trưa nay anh vào núi chuẩn bị bắt vài con mồi về. Sau khi chúng ta chuyển nhà đi rồi, muốn vào núi sẽ không tiện nữa. Bên ngoài lạnh lắm, em vào phòng ngồi đi. Lát nữa ăn cơm xong, anh đưa em và con đến đại đội.”
Vương Thanh Hòa nhìn vợ đang ngồi xổm ở bên cạnh mình, không còn kiệm lời như bình thường nữa, nói xong lại nhanh chóng hôn cô một cái.
Anh sợ cô giận, hôn xong lập tức cúi người sắp xếp củi.
Bạch Tú Tú thấy anh như thế cũng bị chọc cười, nắm lấy bàn tay đang sắp xếp củi lửa của anh nói: “Anh muốn hôn thì cứ hôn đi, sao còn sợ hãi thế này?”
Vương Thanh Hòa bị cô nhìn, trong lòng cũng nóng lên, lại hôn cô một cái, dỗ cô: “Em mau vào phòng đi.”
Bạch Tú Tú quay về phòng.
Thấy hai đứa con còn chưa tỉnh lại, cô lại mở rương ra, tìm tảo tía trong nhà ra, trong nồi có cơm, lát nữa lại làm một nồi canh trứng tảo tía, còn có thịt khô lần trước nữa, cầm một ít đi hấp.
Cả gia đình Bạch Tú Tú ăn sáng xong, thấy cũng đã đến giờ, lập tức đi đến đại đội.
Trần Kim Hoa vừa thấy cô đến, lập tức giống như nhìn thấy người thân: “Cháu đến rồi, mau nào, Miêu Miêu, mau lấy một phần sổ sách đến cho Tú Tú.”
“Chị Tú Tú, mau lại đây giúp em đi.” Miêu Miêu kéo Bạch Tú Tú, sợ cô bỏ chạy.
Bạch Tú Tú cũng sửng sốt.
“Cung tiêu xã đã quy đổi cá trong thôn chúng ta ra thành tiền rồi, đây là danh mục sản phẩm của cung tiêu xã, chúng ta phải tính xem mua cái gì thời có lợi. Bên phía cung tiêu xã giục rất gấp, một mình kế toán Uông làm không kịp. Cháu cũng mau hỗ trợ tính toán đi.”
Trần Kim Hoa ôm hai đứa con của Bạch Tú Tú đến bên ghế ngồi chơi, sau đó giải thích tình hình cho cô.
Nói xong, Trần Kim Hoa lại lén lút đưa hợp đồng đã đóng dấu xong đưa cho cô.
Bạch Tú Tú cầm hợp đồng cất kỹ, sau đó nhanh chóng chạy đến tính sổ phụ mọi người.
Tính sổ sách này cũng không khó, nhưng mà lại có quá nhiều thứ, rườm rà.
Chờ mọi người tính sổ sách xong thì cũng đã đến buổi chiều.
Kế toán Uông thẩm tra đối chiếu lại toàn bộ mọi thứ, xác định không có vấn đề gì nữa, đại đội trưởng vô cùng lo lắng cầm đơn hàng đưa cho cung tiêu xã.
Ông ấy còn chưa kịp ra khỏi đại đội thì đã có người chay vào: “Tiêu rồi, đội trưởng có chuyện rồi.”
“Ai có chuyện gì? Tôi vẫn còn bình yên mà?” Trần Tráng Thực nhìn Dương Truyền Văn chặn đường mình, dạo gần đây chỉ cần ông ấy nhìn thấy hai anh em nhà họ Vương là lại cảm thấy hốt hoảng.
Hai anh em nhà này rất nhiệt tình, luôn xuất hiện trong các loại hiện trường hỗn loạn.
Nhìn thấy bọn họ, ông ấy lập tức cảm thấy có chuyện.
“Không phải chú, là Vương lão nhị của nhà họ Vương.” Dương Truyền Văn cũng sốt ruột.
“Hả? Cậu ta cũng lên núi sao?” Đại đội trưởng sửng sốt, phản ứng đầu tiên là thế này.
Bạch Tú Tú ở trong phòng nghe được cũng cảm thấy tò mò.
“Làm gì có, không phải Vương lão nhị đã đến nhà máy trên công xã đi làm sao? Buổi trưa lúc nhà máy của bọn họ được nghỉ ngơi, không biết anh ta đi ra ngoài làm cái gì, sau đó bị người ta đánh. Người ta đánh xong rồi bỏ chạy, hiện tại anh ta còn đang nằm trong bệnh viện đó.”
Dương Truyền Văn giải thích xong, đại đội trưởng lập tức sốt ruột.
“Vậy chúng ta… Lão Uông, ông mang cái này đến cung tiêu xã giúp tôi trước đi, tôi chạy đi báo cho người nhà họ Vương biết tin, lại dẫn bọn họ đến bệnh viện.”
Ông ấy giao đơn hàng cho kế toàn Uống, nhanh chóng xuất phát.
“Rốt cuộc là có chuyện gì thế này?” Kế toán Uông ngơ ngác cầm đơn hàng.
Thở dài, chấp nhận số phận đi ra khỏi đại đội.
“Hôm nay cũng muộn rồi, chúng ta dọn dẹp ra về sớm đi, hôm nay tôi ở đây canh. Sắp sửa vào đông rồi, lúc đi tặng đồ cho các cụ già neo đơn nhớ đừng quên củi lửa. Mỗi ngày lấy một phần từ đại đội sang bên đó là được, trong đội sẽ tổ chức người đi đốn củi.”
Trần Kim Hoa dặn dò mọi người trong phòng.
Chờ mọi người đi rồi, Trần Kim Hoa gọi Bạch Tú Tú lại một lúc: “Tú Tú, cháu đợi chút đã.”
Trần Kim Hoa đưa cái túi bà ấy đã chuẩn bị sẵn cho cô: “Đây là tấm lòng của thím và chú Trần, là trứng gà phúc và ngũ cốc mà tối hôm qua thím chuẩn bị. Hai đứa cháu muốn dọn sang nhà mới, thím và chú Trần của cháu chắc là không có thời gian rảnh để đi. Đây là thím chuẩn bị cho hai đứa, cầm lấy. Tuy rằng hiện tại không còn chú trọng mấy thứ này, nhưng mà chúng ta cũng phải có một chút bầu không khí vui mừng mới được.”
Bạch Tú Tú cũng không khách sáo, giơ tay nhận lấy nói: “Cảm ơn thím.”
Ở địa phương bọn họ, con cháu chuyển nhà mới là phải có người lớn trong nhà chuẩn bị một ít trứng gà phúc và ngũ cốc coi như là chúc phúc.
Mẹ và chị của cô không ở nơi này, còn người nhà họ Vương hả? Càng miễn bàn đến đi.
“Được rồi, cháu mau đi về đi.” Trần Kim Hoa nhìn thấy bên ngoài đã sập tối, giục cô mau quay về nhà.
Bạch Tú Tú dẫn theo hai đứa nhỏ ra khỏi đại đội, lúc này trời còn chưa qua tối, lúc Bạch Tú Tú dẫn theo hai con về nhà thì Vương Thanh Hòa vẫn còn chưa về.
Lúc cô đi vào trong sân còn có thể nghe được tiếng Triệu Quế Phân vừa khóc vừa mắng ở sân bên kia.
“Vợ thằng hai, cô nhanh tay lẹ chân một chút được không hả? Hiện tại còn chưa biết thằng hai thế nào đâu, cô làm vợ, bảo cô luộc có quả trứng thôi mà sao lại chậm chạp như thế hả?” Trong lòng Triệu Quế Phân sốt ruột lo lắng, nhưng mà ông già lại không cho bà ta đi theo.
Trong nhà ngoại trừ Trần Phương có tính cách khó chiều lại còn bị què ra thì cũng chỉ có Lưu Tiểu Nga.
So với Trần Phương thì Triệu Quế Phân càng thích sai Lưu Tiểu Nga làm việc hơn.
Lúc này Lưu Tiểu Nga còn cảm thấy chóng mặt nhức đầu, đi đường cũng lâng lâng, bị mẹ chồng mắng, lập tức nhịn không được bật khóc.
Sao cô ta lại có số khổ như thế chứ?
Cũng không biết hiện tại chồng cô ta thế nào rồi, đã bán được nhân sâm chưa? Sao đang yên đang lành lại bị đánh chứ.
Nếu anh ta có bất trắc gì, cô ta và hai đứa con gái sao sống nổi đây.
“Cô còn có mặt mũi khóc nữa hả? Vợ người ta đều biết sinh đứa con trai cho trong nhà, cô đẻ ra hai con ranh, còn có mặt mũi khóc. Tôi thấy lần này thằng hai là bị cô khóc quá nhiều nên mới xui xẻo xảy ra chuyện đó! Nếu không tại sao đang yên đang lành lại bị người ta đánh chứ?” Triệu Quế Phân thấy cô ta khóc, lại càng giận hơn nữa.
Chồng của cô ta còn chưa c.h.ế.t đâu, trưng ra vẻ mặt đưa đám đó mà còn coi được à?