Lúc Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa về đến nhà, người nhà họ Vương đang ở trong sân không biết đang làm cái gì.
Nhìn thấy bọn họ về, lập tức nhìn bọn họ như đang nhìn kẻ thù.
Triệu Quế Phân nhìn thấy hai người bọn họ là lập tức nghĩ đến tiền của bà ta.
Nhưng mà lại nghĩ đến chuyện con trai mới nói với bà ta, bà ta lại nhịn không được đắc ý: “Hai đứa mày về rồi à? Có người đúng là không biết hưởng phúc. Còn tự cho rằng mình được lợi, trên thực tế lại đang lỗ to!”
Bạch Tú Tú không muốn nhìn Triệu Quế Phân nổi điên chút nào, không thèm để ý đến bà ta, đi thẳng về phía căn phòng của cô và Vương Thanh Hòa.
“Thằng năm vừa mới đi đến nhà máy đi làm ngày đầu tiên đã lập được công, nhà máy còn khen thưởng cho nó bốn cái đồ hộp, sau này bọn mày đừng có hòng tơ tưởng đến cuộc sống sung sướng của cái nhà này!”
Triệu Quế Phân vốn dĩ còn đang chờ Bạch Tú Tú đáp trả, kết quả cô và thằng cả đều không thèm để ý đến bà ta, lập tức làm bà ta khó chịu muốn chết, trực tiếp hô to.
Bạch Tú Tú ngừng một chút, quay đầu lại nhìn bà ta: “Vậy à? Vậy thì tốt quá rồi. Chúng tôi chờ chú năm kiếm thêm tiền, cũng trả tiền cho chúng tôi sớm hơn.”
Nói xong lập tức quay về phòng mình.
Trời lạnh thế này, cô cũng không rảnh đi nổi điên với người nhà họ Vương.
Cảm xúc vui vẻ của Triệu Quế Phân lập tức rơi xuống đáy cốc.
Đến cả chuyện đồ hộp bà ta cũng không cảm thấy vui vẻ gì nữa.
Vương Thanh Kỳ nghĩ đến chuyện anh ta cũng phải trả nợ chung với cha mẹ, trong lòng lại càng không cam lòng hơn nữa.
Tại sao chứ?
Anh ta lập công cho nhà máy, sau này anh ta sẽ rất có tương lai, lại phải trả nợ cho anh cả trước?
Rõ ràng cha mẹ Kiều Kiều cũng đã lấy ra một nghìn đồng rồi, chuyện này cũng đã không liên quan gì đến anh ta và Kiều Kiều nữa!
Đều là lỗi của cha mẹ!
Anh cả chị cả cũng nên c.h.ế.t quách đi.
“Tiểu Ngũ, con đừng nghe chị cả nói, lương tâm của nó bị chó tha rồi. Con phải cố gắng lên, không phải trong nhà máy của con còn có cơ hội đi vào nhà máy đồ hộp trong huyện sao? Từ nhỏ con đã rất giỏi giang rồi, sau này cả gia đình chúng ta đều phải trông cậy vào con đó. Nếu con có thể đi vào nhà máy trong huyện, đó mới là chuyện siêu tốt đó.”
Triệu Quế Phân nghĩ đến cảnh con trai đi vào huyện làm công nhân, hiện tại lập tức có chút kích động.
Chu Kiều Kiều cũng nhớ kỹ những lời này, nhìn chồng mình, nhịn không được cười cười.
Lần này cô ta thiệt thòi to như thế, vận may cũng tốt hơn.
Vào núi còn gặp được nhân sâm.
Chồng của cô ta còn lập được công ở nhà máy nữa, không bao lâu sau, Thanh Kỳ chắc chắn có thể vào huyện.
Đến lúc đó, cô ta cũng có thể thoát khỏi cái thôn này.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Chu Kiều Kiều khi nhìn về phía Vương Thanh Kỳ trở nên dịu dàng hơn rất nhiều: “Thanh Kỳ, mẹ nói đúng đó, anh phải cố gắng hơn mới được.”
Buổi tối, Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa ăn cơm chiều xong, không bao lâu sau, đại đội trưởng đã bị Trần Kim Hoa kéo đến.
Lúc bọn họ đi vào nhà họ Vương, làm người nhà họ Vương đều sợ hết hồn.
Bọn họ vốn dĩ đang ăn cơm, lại nhìn thấy hai người đi vào.
Vương Thủ Thành nhanh chóng chạy ra hỏi: “Đội trưởng, sao ông lại đến đây? Nhà của chúng tôi…”
Hôm nay nhà bọn họ không có làm cái gì hết mà!
Đại đội trưởng đang định giải thích, Trần Kim Hoa đã mở miệng nói trước: “Chúng tôi tìm Tú Tú có chút chuyện, không liên quan gì đến mấy người.”
Nói xong, bà ấy kéo chồng đi sang cái sân nhỏ ở bên cạnh.
Còn cụ thể là có chuyện gì thì bà ấy lại không nói.
Người nhà họ Vương chẳng có thứ tốt lành gì, nếu như nói ra trước, bọn họ lại làm ra vài chuyện buồn nôn gì đó, làm nhà Tú Tú khó chịu thì lại không hay.
Bọn họ đi sang bên cạnh, trong lòng người nhà họ Vương cũng bắt đầu cồn cào ngứa ngáy.
Triệu Thúy Hoa cắm đầu lo ăn phần cơm của mình, nhìn bọn họ đều lộ ra dáng vẻ như muốn đi sang bên kia nghe lén, nhịn không được cảm thấy cạn lời.
Cuối cùng cô ta cũng hiểu rồi, cả gia đình này cộng lại cũng không thông minh bằng anh cả và chị cả.
Kết thù với người ta làm cái gì?
Thành thật trả nợ, sau đó sống yên cuộc sống của mình không được sao?
Không được, cô ta phải gom về thêm một chút tiền, cũng nhanh chóng dọn ra ở riêng mới được.
Nếu không thì…
Triệu Thúy Hoa nhìn thoáng qua Lưu Tiểu Nga, hiện tại đầu cô ta đã bị băng bó như một quả cầu, trong lòng vô cùng sợ hãi!
Nhớ đến chuyện phát sinh ngày hôm nay, Triệu Thúy Hoa lại cảm thấy toàn thân lạnh căm căm.
Vết thương trên người Lưu Tiểu Nga gần như đã khỏi hẳn, cho nên hôm nay Lưu Tiểu Nga cũng đi theo bọn họ lên núi.
Nếu nói xui xẻo thì đúng là không có ai có thể bằng Lưu Tiểu Nga được.
Bọn họ vừa đi vào núi, dọc theo đường đi Lưu Tiểu Nga không ngã ở chỗ này thì cũng trượt chân ở chỗ kia.
Hôm nay bọn họ lại đi đến một khu vực mới, Lưu Tiểu Nga vừa đến chỗ đó đã lập tức bị trượt chân, ngã đập đầu chảy m.á.u xối xả.
Lúc này mới gặp được cây nhân sâm kia.
Vợ thằng năm vừa nhìn thấy nhân sâm, chỉ thiếu điều đạp cho chị hai một chân. Cũng không thèm quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của chị ta, chỉ lo đào nhân sâm.
Lúc đi xuống núi cũng là cô ta khiêng Lưu Tiểu Nga xuống!
Sau khi về nhà cha mẹ chồng lại càng đáng sợ hơn, cô ta đã không còn tỉnh táo nữa rồi, bọn họ còn không chịu đưa đến bệnh viện, cứ nằng nặc đòi gọi Trương lão đầu đến xem, nếu có thể băng bó thì cứ băng bó ở nhà.
Mạng của chị hai cũng coi như lớn, tuy rằng bị thương trông rất đáng sợ, nhưng mà thật sự không có nguy hiểm gì.
Triệu Thúy Hoa thấy đầu Lưu Tiểu Nga bị băng bó như thế này rồi mà còn ân cần chia phần trứng gà của mình cho Chu Kiều Kiều, lập tức không muốn nhìn thêm cái nào nữa!
Đúng là điên hết rồi!
“Thằng hai, ngày mai lúc con và thằng năm đi làm nhớ bán nhân sâm đi. Số tiền này vẫn cứ dựa theo quy định trước kia, nộp một nửa cho cha mẹ, nửa còn lại cả gia đình chúng ta chia đều.” Vương Thủ Thành ăn cơm no, mở miệng nói ngay.
Trong lòng Vương Thanh Kỳ và Chu Kiều Kiều rất bực bội, nhưng mà bọn họ còn chưa tách ra ở riêng, chỉ có thể đồng ý.
“Đúng rồi, chuyện chợ đen thì sao?” Vương Thủ Thành thúc giục Chu Kiều Kiều mau làm công việc.
Hôm nay cô ta đã nói là sẽ đi nói chuyện, sao lại dời đi nữa rồi?
Chu Kiều Kiều nghĩ đến chuyện phải chia đều cho cả gia đình này, bọn họ còn phải trả nợ cho Bạch Tú Tú là cô ta lập tức muốn nhanh chóng dọn ra ở riêng ngay, cô ta cũng chẳng có tinh thần để nghĩ đến chuyện vào chợ đen buôn bán.
Nhưng mà cô ta cũng biết chuyện này nhất định phải làm
Cô ta cần số tiền này.
Nghĩ đến đây, Chu Kiều Kiều cười nhẹ giải thích: “Cha, ngày mai con sẽ đi ngay, tối nay con sẽ bắt đầu chuẩn bị. Nhưng mà cha phải bảo các chị dâu giúp con. Món này làm rất phiền, một mình con làm không xuể.”
“Được, mấy đứa con đều đi giúp vợ thằng năm.”
Vương Thủ Thành ra lệnh cho mấy đứa con dâu, trong đầu còn đang suy nghĩ nhà thằng cả đang nói chuyện gì với đại đội trưởng.
Hình như đại đội trưởng và vợ của đại đội trưởng đối xử quá tốt với hai vợ chồng nhà thằng cả rồi thì phải?
Ông ta nói thầm trong lòng, chờ người trong nhà đều đi ra ngoài hết rồi, bắt đầu tính đến chuyện có thể áp sát tai vào vách tường để nghe ngóng gì không?
Triệu Quế Phân mới vừa dọn dẹp giường đất xong, thấy ông già đang dán sát vào vách tường phía tây, không biết đang nghe ngóng cái gì, hoảng sợ: “Ông già, ông làm cái gì thế?”
Vương Thủ Thành trừng mắt nhìn Triệu Quế Phân, nhưng mà phát hiện ông ta không nghe được cái gì, cũng không nghe ngóng nữa.
Nếu có thể đào mỏng vách tường này một chút, chắc là nghe được.
Nhưng mà làm thế rất dễ bị nhà thằng cả phát hiện, phải chờ bọn họ không có ở nhà lại làm.
Phòng phía tây.
Bạch Tú Tú, Vương Thanh Hòa xử lý xong xuôi chuyện nhà cửa với thím Kim Hoa.
Mọi người ấn dấu tay vào hợp đồng.
Mua bán nhà cửa trong thôn chỉ cần có con dấu trong thôn là được rồi.
Đại đội trưởng cất hợp đồng lại: “Lát nữa chú đến đại đội ấn con dấu. Chú không tiện cầm con dấu của đại đội ra ngoài.”
Trần Kim Hoa cũng bất đắc dĩ: “Chú Trần của hai đứa là thế đây, là một người có tính cách cứng nhắc, nói cái gì mà lấy con dấu ra ngoài là không phù hợp với quy định. Chờ đóng dấu xong rồi, lát nữa thím lại mang đến cho hai cháu.”