Chát!
Bàn tay của Vương Thủ Thành lập tức tát vào mặt thằng con thứ tư, tức đến mức khóe miệng co rút: “Mày, cái thứ mất dạy, đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Sao hả? Cha mày còn chưa c.h.ế.t mà mày đã muốn ra riêng sao? Hôm nay tao đánh c.h.ế.t mày trước để tránh cho sau này mày đòi ra riêng chọc tao tức chết. Tao... tao cho mày ra riêng á? Chổi lông gà đâu? Chổi lông gà của tao đâu?”
Vương Thủ Thành tức đến mức đi vòng quanh, Triệu Quế Phân lập tức đưa chổi lông gà cho ông ta.
“Cha, cha làm gì vậy?”
Vương Thanh Lượng bị đánh đến ngớ người.
Vương Thủ Thành cũng mặc kệ, tàn nhẫn đánh thẳng tay: “Tao cho mày ra riêng này! Cho mày tính toán này! Còn đòi ra riêng nữa không?”
“Nói chuyện!”
Vương Thanh Lượng bị đánh đến mức kêu gào thảm thiết, mau chóng xin tha: “Không ra riêng, cha, con không đòi ra riêng nữa là được chứ gì?”
Vương Thủ Thành còn chưa hả giận, trừng mắt liếc nhìn vợ thằng tư, Trần Phương: “Tao nói cho tụi bây biết, bớt nhắc tới chuyện ra riêng với tao đi. Anh cả tụi mày là thứ xui xẻo, thứ vô lương tâm, trước giờ vợ thằng năm mang đến bao nhiêu lợi lộc may mắn cho cái nhà này, đâu phải bọn mày không thấy đúng không? Nó còn nói muốn kinh doanh hàng buôn lậu gì đó, toàn bộ đều là tiền đó! Hiện tại hai vợ chồng thằng cả dọn ra ngoài, bớt đi một người chia của với tụi bây, tụi bây không cảm thấy vui mừng thì thôi! Tao không cho ra riêng cũng đều là muốn tốt cho tụi bây, đám người tụi bây còn dám lải nhải lầm bầm sau lưng tao thì xem tao có đánh c.h.ế.t tụi bây không. Còn nữa, nếu ai dám học theo thằng cả dùng chuyện của thằng năm để uy h.i.ế.p tao thì tao sẽ đánh c.h.ế.t kẻ đó thật đấy. Tao không đánh lại thằng cả, chẳng lẽ còn không đánh lại đám nhãi ranh chúng mày?”
Cả nhà ai nấy đều im lặng không dám hé răng.
Thằng năm Vương Thanh Kỳ trở về nhà sớm hơn bọn họ, lúc này nghe thấy cha muốn phân chia lợi ích của anh ta và vợ thì trong lòng cũng không vui.
Dựa vào đâu chứ?
Cái nhà này dựa vào đâu mà đòi chia phần của anh ta?
“Được rồi, vợ thằng hai mau đi nấu cơm đi, mấy người tụi bây nên làm gì thì làm đi. Vợ à, đêm nay ăn ngon một chút.” Vương Thủ Thành trừng mắt liếc nhìn Triệu Quế Phân, cảnh cáo bà ta hôm nay không được tiết kiệm.
Quanh năm cả nhà chẳng ăn được bao nhiêu bữa ngon thì làm sao có thể lung lạc mấy đứa con trai?
Triệu Quế Phân đã quen tiết kiệm, nghe nói phải làm bữa ngon thì lập tức tỏ vẻ khó chịu.
Nhưng bà ta cũng xem như là biết điều, lấy ra một miếng thịt khô đã cất trữ từ lâu rồi nói: “Chỉ có một miếng này thôi, mang đi làm đi, sau đó nấu thêm một ít cơm, đừng làm quá nhiều, mỗi người một chén là được, ăn không đủ no thì ăn thêm chút khoai lang, nấu thêm một tô canh trứng gà, cho... cho bốn quả trứng.”
Triệu Quế Phân nhịn đau nói.
Cả nhà nghe thực đơn thì đều không nhịn được nuốt nước miếng.
Gian nhà phía Tây, cả nhà Bạch Tú Tú đã dùng cơm chiều, uống nước sơn tra cho nhuận tràng rồi đi nghỉ ngơi.
Vương Thanh Hòa thuần thục giăng màn, ôm vợ...
Sáng sớm ngày hôm sau, Vương Thanh Hòa đưa vợ và hai đứa nhỏ đến đại đội trước.
Lúc tới đại đội, Bạch Tú Tú thân mật với anh một hồi: “Lát nữa anh ngồi xe lên huyện đi, chúng ta không thiếu chút tiền đó. Đi bộ mệt lắm, anh không được cãi lời em đâu.”
Vương Thanh Hòa bị cô nói tới mức không biết phải từ chối thế nào, liên tiếp gật đầu đồng ý.
Nụ cười ngờ nghệch cùng với gương mặt trắng trẻo kia không khiến anh trông có vẻ ngốc nghếch, ngược lại còn trông rất thật thà chất phác.
Bạch Tú Tú cảm thấy chỉ cần nhìn gương mặt này là cô đã có thể ăn nhiều thêm hai chén cơm.
“Lúc quay về nhớ mang theo mấy quả trứng, mua thêm ít thịt, còn lại anh cứ giữ lấy mà dùng.” Bạch Tú Tú đưa cho anh hai mươi đồng, còn có phiếu thịt và phiếu gạo.
“Được.” Vương Thanh Hòa khàn giọng nói.
Anh nhìn vợ vào đại đội rồi mới rời đi.
Bây giờ anh lên huyện không còn phải lén lút tránh né người khác nữa, do ngồi xe nên tốc độ cũng nhanh và đi lại cũng tiện hơn trước kia nhiều.
Anh vừa lên tới huyện thì đã lập tức tìm tới chỗ của Tiểu Trương.
Lúc anh đến, Tiểu Trương còn đang bôi thuốc.
Thấy anh đến, anh ấy nhiệt tình chào hỏi: “Anh Vương!”
“Anh Vương, sao anh lại tới đây, tôi còn đang định lát nữa sẽ vào thôn tìm anh.” Tiểu Trương ngoài ý muốn nhìn Vương Thanh Hòa.
Vương Thanh Hòa theo Tiểu Trương vào nhà, nhìn vết xanh tím trên khóe mắt anh ấy, ắt hẳn là đã bị người ta đánh.
“Anh Vương, chuyện anh nhờ tôi tôi đã hỏi thăm được rồi. Nhà ở thì dễ thôi, còn công việc... công việc không dễ tìm đâu. Nhưng mà chỉ cần chờ khoảng mười ngày nửa tháng, chịu chi ít tiền thì cũng không phải là không có. Nói tới phòng ở thì nhà cô bảy tôi có một căn nhà nhỏ, nằm ở phía Tây huyện chúng ta, gần xưởng gỗ và xưởng thực phẩm, là một căn nhà nhỏ, tường rào cũng rất chắc chắn. Về cấu trúc thì vừa bước vào sẽ thấy nhà chính, phần ở giữa được chia đôi thành hai phòng ở phía Đông và phía Tây. Căn nhà không lớn không nhỏ, diện tích khoảng hai trăm mét vuông, không thể trồng được những loại cây to cao nhưng vẫn có thể trồng một số loại rau củ thông thường. Chồng cô bảy mất sớm, chỉ có một đứa con gái, bây giờ con gái cũng đã gả sang huyện bên cạnh, dạo trước bà ấy cũng đã tìm được một người bạn già, đang chuẩn bị kết hôn nên đã quyết định bán căn nhà này lấy một ít tiền, cho con gái một phần, phần còn lại dùng để dưỡng lão, nếu anh đồng ý thì chúng ta đến phòng quản lý nhà đất.”
Tiểu Trương tùy tiện quệt thuốc đỏ lên khóe mắt rồi cẩn thận thuật lại tình huống nhà ở với Vương Thanh Hòa.
“Khi nào tiện đi xem nhà?” Vương Thanh Hòa nghe Tiểu Trương miêu tả, trong lòng cũng có chút rục rịch.
“Đi bây giờ cũng được, tôi có giữ chìa khóa nhà, chúng ta đi ngay nhé.” Tiểu Trương nói xong thì mau chóng ném hết thuốc men vào trong rương gỗ rồi cùng Vương Thanh Hòa ra cửa.
Trên đường đi, anh ấy nhiệt tình giới thiệu huyện thành này.
Vương Thanh Hòa tập trung lắng nghe, âm thầm ghi nhớ những thứ có ích cho vợ mình.
“Đúng rồi anh Vương, lúc trước anh nói với tôi... muốn dàn xếp chuyện làm ăn ở chợ đen, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?” Tiểu Trương vẫn nhớ chuyện anh trai nhờ anh ấy hỏi thăm, mau chóng làm như vô ý nhắc tới chuyện này.
“Không có gì, chỉ là cây to đón gió, mua bán kiếm được nhiều tiền ai mà không đỏ mắt, lại không phải chuyện quang minh chính đại gì, làm lâu sẽ không tốt. Hiện tại đã đạt tới đỉnh điểm, nếu cứ tiếp tục thì chưa kể là đắc tội với người khác, mang đến rất nhiều phiền toái, nói xa hơn thì làm tiếp cũng chẳng được bao nhiêu.”
Tuy Vương Thanh Hòa không tham gia buôn lậu nhưng thỉnh thoảng cũng đi gom một ít phiếu về cho vợ.
Bây giờ chợ đen còn náo nhiệt hơn cả Cung Tiêu Xã.
“Anh Vương, anh cũng thật lợi hại. Hai ngày trước cũng có người nói chuyện này với anh tôi. Sau khi tôi nói ý kiến của anh với anh ấy, hẳn là anh ấy cũng sẽ cân nhắc tìm một công việc khác. Nhưng anh nói xem, bây giờ có thể làm gì được chứ?” Tiểu Trương vô cùng lo lắng.
Đây không phải là chuyện nhỏ, vốn là sau khi anh trai anh ấy nghe nói tới chuyện này cũng vẫn còn do dự, nhưng hôm qua anh ấy và anh trai vừa mới ra cửa đã bị người khác vô cớ trùm bao tải đánh một trận, nói là đừng mon men đoạt chuyện làm ăn của bọn chúng.
Vì việc kinh doanh nên nhà bọn họ cũng không tiện báo án, anh ấy vẫn còn đỡ, đều là bị thương ngoài da nhưng anh trai của anh ấy thì vô cùng thảm, đã mấy ngày chưa thể ra cửa.
Chuyện này phải giải quyết thế nào đây!
Làm cái gì à?
Vương Thanh Hòa bị câu hỏi của anh ấy làm cho khó hiểu.
“Đương nhiên là nhờ vả quan hệ tìm một công việc trong nhà máy, nếu không thì sao?” Vương Thanh Hòa hỏi lại anh ấy.
“Đi làm? Vậy có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ?” Tiểu Trương vô cùng không vui.
Vương Thanh Hòa cũng không nói chuyện nữa, hai người mau chóng tới trước căn nhà mà Tiểu Trương nói.
Căn nhà không lớn nhưng tường rào thật sự rất chắc chắn, hơn nữa trông có vẻ là cao gần hai mét.
Cửa lớn là cửa sắt, trên cửa còn có hình mặt cười do mấy đứa trẻ đi ngang qua vẽ lên.
Tiểu Trương bước tới gõ cửa: “Cô bảy? Cô có ở nhà không? Cháu đưa người tới đây.”