Trọng Sinh Trở Về Trước Ngày Nữ Chính Gian Xảo Gả Vào Nhà

Nếu không phải vợ thằng năm không biết cố gắng khiến ông ta ném chuột sợ vỡ đồ thì sao ông ta phải trả tiền Vương Thanh Hòa chứ?

Đừng nói là sổ sách gì đó, cho dù là Thiên Vương lão tử tới thì ông ta cũng không nhả ra một đồng.

Vung tiền ra ngoài đã đủ khiến ông ta cảm thấy khó chịu, hiện tại còn phải chia một phần căn nhà sao.

Hai đứa kia xứng ở một căn nhà riêng sao? Không sợ đi đường té c.h.ế.t à? Hơn nữa nếu ở nhà riêng thì không dễ bắt cóc hai đứa nhỏ kia nữa.

“Ông câm miệng đi, số tiền con ông đòi lại đều đã trừ ra số tiền mà ông nuôi cậu ấy rồi. Người ta ăn của ông bao nhiêu cũng đã trừ ra, tới giờ tôi đã làm đại đội trưởng cho ba cái thôn, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy thể loại cha mẹ như ông đấy.”

Trần Tráng Thực chỉ cần nhìn Vương Thủ Thành là đã thấy phiền.

Vương Thanh Hòa cũng không ngại, lập tức nói thẳng: “Cha, số tiền này và cả gian nhà kia, con và Tú Tú đều có thể không cần. Dù sao cha vốn dĩ có tới hai lựa chọn mà đúng không?”

Vương Thủ Thành tức khắc trở thành người câm.

Vợ thằng năm đúng là thứ phá hoại!

Nếu lúc vợ thằng năm quay về mà không mang đến cho ông ta đủ lợi ích, ông ta chắc chắn sẽ bắt nó trả giá đắt!

“Cha, còn muốn gian nhà đó không?” Bạch Tú Tú nhìn ông ta giả câm, cũng rất phối hợp hỏi lại một câu.

“Bỏ đi, cho tụi mày hết!”

Vương Thủ Thành nổi giận đùng đùng bỏ đi, đám người nhà họ Vương cũng không dám tin vào tai mình, lập tức đưa mắt nhìn nhau.

Có phải cha bị điên rồi không? Lại chấp nhận chia một phần căn nhà sao?

Anh cả và chị dâu cả kiếm lời rồi, ra riêng như vậy bọn họ cũng muốn.

Chờ người nhà họ Vương rời đi, Trần Kim Hoa cũng thu dọn một chút rồi chuẩn bị về nhà cùng chồng.

Nhìn người đàn ông nhà mình đang thu dọn đồ đạt, bà ấy tò mò hỏi: “Anh nói xem tại sao hôm nay ông Vương lại đồng ý? Em thấy trông ông ta không hề tự nguyện, nhưng mà ai có thể ép buộc ông ta chứ?”

Trần Kim Hoa không hiểu được.

Nếu hai đứa nhỏ Tú Tú và Vương Thanh Hòa nắm được nhược điểm gì đó thì đã sớm dùng rồi, đâu đến mức để người nhà họ Vương giày xéo đến tận bây giờ?

“Đây không phải là chuyện chúng ta có thể quản, chỉ cần hai đứa nhỏ Tiểu Bạch và Thanh Hòa sống tốt, người nhà họ Vương đừng náo loạn là được. Chị của Tiểu Bạch theo quân, để lại một mình Tiểu Bạch ở thôn chúng ta. Hậu phương vững mạnh như chúng ta không thể khiến người ta chịu thiệt. Thôi được rồi, có thể về nhà chưa? Anh đói bụng lắm rồi đó.”

Trần Tráng Thực cười ngây ngô giải thích lập trường của bản thân rồi lại thúc giục vợ mình mau chóng về nhà.

Ra riêng thành công, Bạch Tú Tú và Vương Thanh Hòa đưa hai đứa nhỏ về nhà, lúc này bếp lò cũng đã sẵn sàng, Bạch Tú Tú trèo lên giường đất, lấy một túi gạo trong không gian ra ngoài, lại lấy thêm thịt khô Triệu Thúy Hoa cho khi trước và tôm khô mà chị gái gửi tới.

Thịt khô dùng để nấu canh, tôm khô ngâm mềm dùng để làm món xào.

“Thanh Hòa, lấy nấm trong ngăn tủ dưới cùng ra đi, ngâm một chút rồi xào ăn. Hôm nay ra riêng, chúng ta ăn ngon một chút.”

Vương Thanh Hòa ôm hai đứa nhỏ đặt lên giường đất, đi pha cho vợ mình một ly trà mật ong trước rồi lại làm hai ly nước đường cho hai đứa bé.

Hai đứa nhỏ lúc này vẫn còn mờ mịt nhìn nhau.

Bọn nó không hiểu cái gì gọi là ra riêng, chỉ biết mấy ngày này cha mẹ vẫn luôn ôm bọn chúng ra ngoài.

Nhưng mà bọn nó không cần chịu đói, cha mẹ cũng không mắng bọn nó nên bọn nó vẫn luôn ngoan ngoãn.

Hai đứa trẻ ngồi trên giường đất nô đùa vô cùng vui vẻ.

Bạch Tú Tú nhận ly nước mật ong Vương Thanh Hòa đưa qua, nhìn anh bận rộn nấu ăn.

Nhiệt độ ấm áp của ly nước trong tay cũng khiến cô cảm thấy yên lòng.

Vương Thanh Hòa thuần thục nấu cơm, tay nghề nấu nướng của anh đều được tôi luyện bằng việc nấu cơm cho người nhà họ Vương từ nhỏ đến lớn.

Lúc đầu món làm ra thật sự không thể nuốt nổi, dù sao cũng chẳng có gia vị gì, anh thật sự không biết phải nấu thế nào mới ngon.

Vẫn là sau này cưới Tú Tú về, tay nghề mới dần dần cải thiện.

Tú Tú từ nhỏ đã theo chân mẹ và chị gái, anh cũng đã từng gặp qua mẹ vợ và chị vợ, bọn họ đều là người khôn khéo, biết cách đối nhân xử thế, yêu thương Tú Tú còn hơn cả anh. Vốn dĩ Tú Tú đã có thể tùy quân, nếu không phải gặp được anh ở đây, nếu không phải cô tìm được người mình thích thì hẳn cô đã đi theo chị gái.

Sau khi ở bên cạnh anh, cuộc sống của Tú Tú thật sự không tốt như lúc còn ở nhà mẹ đẻ, nếu anh có thể làm tốt hơn một chút thì hay quá.

Vương Thanh Hòa cân nhắc trong lòng, cũng nghĩ đến chuyện nhà ở: “Tú Tú, ngày mai anh đi gặp Tiểu Trương xong sẽ quay về xây tường ngăn, em muốn bán căn nhà này cho ai?”

Bạch Tú Tú đang kiểm kê tiền bạc trong nhà, nghe anh hỏi vậy thì trong lòng cũng cân nhắc: “Căn nhà này của chúng ta cũng không tệ, chúng ta cũng đã bỏ một số tiền để trang hoàng bên trong. Hiện tại chúng ta đã ra riêng, người khác mua căn nhà này về là có thể vào ở ngay, người nhà họ Vương cũng không dám tới tìm người ta náo loạn. Trước tiên chúng ta cứ dò hỏi người quen trước đi, ngày mai em sẽ hỏi thăm thím Kim Hoa, nếu bà ấy thích thì chúng ta bán rẻ cho bà ấy. Bà ấy đã giúp chúng ta một việc lớn mà. Nếu bà ấy không muốn thì chúng ta sẽ hỏi người khác.”

“Được.”

Vương Thanh Hòa thêm củi vào bếp lò.

Bên phía nhà lớn, Vương Thủ Thành đưa một nhà ủ rũ quay về.

Vừa bước vào nhà, Triệu Quế Phân đã gấp gáp hỏi chuyện dưỡng lão: “Ông à, nhà thằng cả chu cấp cho chúng ta bao nhiêu tiền mỗi tháng? Một tháng có được khoảng bốn năm chục không? Chúng ta tận hai người, bốn năm chục cũng không nhiều lắm, đây đúng là lời cho bọn nó!”

“Bốn năm chục?”

Triệu Thúy Hoa bước vào sau nghe thấy điều nghịch thiên này thì bị chọc cho tức cười: “Mẹ, không bằng mẹ nằm mơ còn tốt hơn đó. Bốn năm chục á, chỉ có bốn đồng thôi.”

“Bao nhiêu?”

Triệu Quế Phân hoài nghi lỗ tai của mình có vấn đề rồi.

“Bốn đồng, mỗi người hai đồng, hai chúng ta cộng lại là bốn đồng.” Vương Thủ Thành liếc bà vợ, người đàn bà này đúng là rảnh rỗi kiếm việc làm, chuyện gì cũng nói được.

“Nó, sao nó không đi c.h.ế.t đi? Bốn đồng, bốn đồng có thể làm gì? Sao ông lại đồng ý?” Triệu Quế Phân rất hối hận vì bà ta không theo tới đó.

Vương Thủ Thành cười lạnh nhìn bộ dạng điên cuồng của bà ta: “Nếu không thì sao? Tôi dám có ý kiến thì bọn chúng sẽ nhắc tới chuyện của vợ thằng năm. Bà muốn thằng năm và thằng hai mất việc sao? Toàn bộ hy vọng của gia đình chúng ta đều đặt vào đó.”

“Cha, cha nói sai rồi? Đó là hy vọng của anh hai và thằng năm chứ không phải là của nhà chúng ta.” Thằng tư Vương Thanh Lượng không mặn không nhạt trào phúng hai câu.

Vương Thủ Thành nghe vậy thì lập tức trầm mặc nhìn anh ta: “Mày có ý gì?”

“Không có gì, chỉ là con cảm thấy mấy năm nay con làm cho nhà này cũng không ít việc, hai người cũng nên tính toán phần việc con đã làm ra tiền đi, con cũng chẳng ăn nhiều hơn anh cả bao nhiêu, cha cũng phải cho con ba trăm đồng, bây giờ con không muốn sống cuộc sống như thế này nữa.”

Vương Thanh Lượng dũng cảm lên tiếng.

Thằng ba nhà họ Vương đứng bên cạnh nghe vậy thì lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ.

Thằng tư... biến thành kẻ ngốc rồi à?

Nó cho rằng tại sao cha lại thỏa hiệp với anh cả? Đó là vì không để cho anh cả và chị dâu cả náo loạn đến mức khiến anh hai và thằng năm mất việc.

Vậy mà nó cũng đòi ra riêng sao? Thấy mấy năm nay bản thân thiếu đòn à?

Advertisement
';
Advertisement