“Chị dâu, sao chị cứ nói mấy lời này với chị ba của tôi làm gì? Tuy rằng chị ba của tôi đẩy chị xuống nước, nhưng chị ấy cũng không cố ý, chị không thể tha thứ cho chị ấy sao?” Chu Kiều Kiều thật sự sợ Từ Tiểu Quyên không chịu nỗi khai ra hết.
Cô ta muốn Bạch Tú Tú ngậm miệng lại.
Bạch Tú Tú cảm thấy cho dù diễn ra bao nhiêu lần thì cô cũng sẽ cạn lời trước logic của Chu Kiều Kiều.
Nhìn dáng vẻ tất cả đều là lỗi của người khác của Chu Kiều Kiều, Bạch Tú Tú cũng cười: “Thím sốt ruột cái gì chứ? Là chị dâu ba của thím đẩy tôi xuống nước, sao thím còn sốt ruột hơn cả tôi nữa vậy. Muốn tôi tha thứ cho cô ta cũng được thôi, vậy thím cứ nhảy xuống sông đứng một lát đi, tôi sẽ tha thứ cho chị dâu ba của thím ngay, thế nào?”
“Chị muốn tôi c.h.ế.t à?” Chu Kiều Kiều không thể tin nổi, sao lại có loại người ác độc như thế.
Nếu nhảy xuống con sông này chẳng phải là sẽ c.h.ế.t cóng sao?
“Sao nào? Thì ra thím cũng biết à? Tôi còn tưởng là thím không biết nữa đó, chị dâu ba của thím đẩy tôi xuống nước thì lại không phải là muốn g.i.ế.c tôi đúng không?
Bạch Tú Tú trào phúng hỏi cô ta.
Chu Kiều Kiều sốt ruột nhìn xung quanh, muốn xem xem người nhà chồng có ở đây không.
Tốt xấu gì chuyện này…
“Từ Tiểu Quyên, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào hả?” Đại đội trưởng hỏi lại lần nữa.
Chị ba Chu đã tuyệt vọng, đều là lỗi của Chu Kiều Kiều!
“Đại đội trưởng, là nó! Chính là nó làm!” Chị ba Chu chỉ vào Chu Kiều Kiều, kiên quyết khẳng định.
“Tôi thật sự không có, thật sự không phải tôi làm! Thanh Kỳ! Thanh Kỳ, anh ở đâu rồi? Anh mau cứu em với! Mẹ, mẹ giúp con với, con không có bảo chị ta làm thế.” Chu Kiều Kiều khóc đến thở không ra hơi.
Ai nhìn cũng đều cảm thấy rất đáng thương, nhìn kiểu gì cũng không giống như là cô ta làm.
“Sao lại không phải mày làm chứ? Đại đội trưởng, là nó thật đó.” Hiện tại chị ba Chu không có chứng cứ, cũng sốt ruột.
Cô ta cũng là có khổ không biết nói cho ai nghe.
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa!” Đại đội trưởng nghe cãi nhau mà nhức cả đầu.
Ông ấy chỉ có thể hỏi người bị hại Bạch Tú Tú trước: “Tiểu Bạch, chuyện này cháu quyết định như thế nào?”
Quyết định như thế nào? Đương nhiên là phải báo công an rồi.
Tất cả mọi chuyện đều đang tiến hành đúng theo những gì cô dự đoán!
Dựa theo tính cách của Chu Kiều Kiều, cô ta chắc chắn sẽ đổ hết mọi việc lên đầu chị dâu ba của cô ta.
Mà Điền Tiểu Lan, con gái và con dâu, phải lựa chọn ai, nghĩ thôi cũng biết rồi.
Lý do gì hả, còn cần phải nói nữa sao?
Đối với một người mẹ mà nói, có cái gì quan trọng hơn con cái nữa chứ?
Từ Tiểu Quyên có con, Điền Tiểu Lan chỉ cần dùng con của cô ta ra uy hiếp, Từ Tiểu Quyên chỉ có thể đi vào khuôn khổ.
Nhưng mà… Sau khi biết được mình phải trả cái giá đắt như thế, Từ Tiểu Quyên sẽ lập tức cảm thấy hai người này muốn lừa cô ta, chắc chắn sẽ lôi Chu Kiều Kiều theo c.h.ế.t cùng.
Đương nhiên, Từ Tiểu Quyên không có chứng cứ, cô ta khai Chu Kiều Kiều ra, Chu Kiều Kiều chắc chắn sẽ cãi chày cãi cối, không chịu thừa nhận bất cứ thứ gì.
Người nhà họ Chu và người nhà họ Vương đều sẽ làm chứng cho cô ta, cô ta không hề làm gì hết.
Chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng nhất là Từ Tiểu Quyên sẽ đi tù, mà Chu Kiều Kiều cũng sẽ vì bị chỉ tội mà đi tù theo.
Mặc dù không thể nào phán tội cho cô ta, nhưng dù sao cô ta cũng sẽ chịu khổ vài ngày.
Nếu muốn Chu Kiều Kiều được thả ra sớm, vậy thì nhất định cần cô không tiếp tục truy cứu chuyện này nữa.
Chờ đến khi người nhà họ Vương tìm cô năn nỉ, cô có thể danh chính ngôn thuận nhắc đến chuyện dọn ra ở riêng.
Nếu bọn họ không muốn, vậy cô sẽ tuyên truyền chuyện này vào trong huyện.
Người nhà họ Vương và người nhà họ Chu đều rất muốn mặt mũi.
Hai gia đình bọn họ đều có công nhân, bọn họ không muốn công việc của mình bị ảnh hưởng.
Ngoại trừ một phần tiền thuốc về cô và Vương Thanh Hòa trong khoảng tiền chung công khai một nghìn sáu trăm đồng mà mọi người nhà họ Vương đều biết ra, cô còn phải đòi thêm một khoảng tiền bồi thường kếch xù khác nữa.
Hiện tại ngoại trừ tiền lấy được lúc chia lương thực ra, nhà họ Vương không còn đồng nào nữa.
Tiếp theo đây, người nhà họ Vương chỉ có thể thắt lưng buộc bụng bồi thường cho cô.
Còn Chu Kiều Kiều, một ngày nào đó cô cũng sẽ đưa Chu Kiều Kiều vào trong tù.
Mọi chuyện đều tiến hành theo đúng kế hoạch, tâm trạng Bạch Tú Tú vô cùng sung sướng, thấy đại đội trưởng còn đang chờ cô quyết định, cô cũng lộ ra vẻ mặt buồn rầu đau lòng thở dài: “Đội trưởng, vẫn là báo công an đi. Chuyện này cũng không nhỏ, hôm nay cô ta đẩy cháu xuống nước, ngày mai cũng sẽ đẩy người khác. Chú nói coi cháu có tiếp xúc gì với chị ba Chu đâu, thật sự là quá đột ngột. Nếu trong thôn chúng ta để lại một mầm mống tai họa như thế, cháu cũng lo lắng cho sự an toàn của mọi người. Nếu như chuyện này lại còn liên quan đến em chồng nhà cháu thì cháu lại càng phải báo công an hơn, bọn cháu là người một nhà chứ. Nếu cô ta ác độc như thế, sao cháu dám làm người nhà với cô ta nữa?”
Bạch Tú Tú ra vẻ sợ hãi dựa vào người Vương Thanh Hòa.
Những người khác nghe thế, lại nghĩ đến vợ con trong nhà, cũng sợ hãi theo.
“Đội trưởng, tôi thấy vợ của anh Vương nói đúng đó, nhà ai mà không có vợ con? Bây giờ tôi cũng bắt đầu thấy lo cho vợ con tôi rồi, mọi người còn phải đến bờ sông giặt quần áo nữa đó.”
Có người hóng chuyện xung quanh la to.
Không bao lâu sau những người khác cũng lớn tiếng hùa theo.
“Chuyện gì thế? Xảy ra chuyện gì?” Ở ngoài cùng đám đông, người nhà họ Vương chạy đến.
Người dẫn đầu đi đến chính là Vương Thủ Thành và Triệu Quế Phân.
Nhìn thấy hai người bọn họ, Điền Tiểu Lan đang lo lắng cuối cùng cũng tìm được cứu tinh, chạy đến khóc lóc ngay: “Sao đến bây giờ nhà anh chị mới đến? Anh mau quản con dâu cả nhà anh đi, chỉ vì vợ thằng ba nhà tôi muốn đẩy nó xuống nước mà nó muốn bắt vợ thằng ba nhà tôi và Kiều Kiều vào đồn công an kìa. Anh nói coi nó làm vậy chẳng phải là muốn cái mạng già của tôi sao? Hai nhà chúng ta chính là sui gia với nhau đó, con dâu cả của anh độc ác quá rồi đó?”
“Vậy sao được chứ?” Triệu Quế Phân là người đầu tiên không đồng ý, bà ta nhanh chóng kéo Chu Kiều Kiều đến bên người mình nói: “Kiều Kiều, đi về nhà với mẹ, chuyện này có mẹ lo.”
“Mẹ sau khi báo án rồi có trốn đến đâu cũng như nhau thôi. Mẹ muốn cho người ta đến cửa bắt người, còn không bằng để đại đội trưởng dẫn theo hai người bọn họ đi chung với tôi.” Vương Thanh Hòa đột nhiên mở miệng.
Chu Kiều Kiều nghe xong lại càng đau lòng hơn: “Anh cả… Em biết chị cả không nói chuyện tình cảm, sao đến cả anh cũng…”
“Vợ tôi như thế nào thì tôi cũng như thế đấy. Nhưng mà tôi cảm thấy vợ tôi rất tốt bụng, thím hiểu lầm vợ tôi rồi.” Vương Thanh Hòa vô cùng nghiêm túc giải thích với Chu Kiều Kiều rằng vợ anh tốt đến mức nào, nhưng mà ánh mắt khi nhìn về phía đối phương lại chẳng khác nào đang nhìn một miếng thịt trên thớt.
Vừa lạnh lùng vừa độc ác.
“Hai đứa mày, đây chính là vợ của thằng năm nhà mình đó!” Vương Thủ Thành cũng không ngờ chuyện này lại lớn đến thế, tức giận rống to với Vương Thanh Hòa, muốn làm con trai nghe lời.
“Đội trưởng, cháu và vợ cháu phải đi theo để báo án đúng không? Bọn cháu có thể về nhà thay quần áo trước không?” Vương Thanh Hòa không thèm nhìn cha mẹ mình, chỉ đi hỏi đội trưởng xem báo án như thế nào thôi.
Thái độ này làm đại đội trưởng cũng sững sờ theo.
Vốn dĩ loại chuyện nhà này là khó giải quyết nhất, bình thường đều sẽ không lớn chuyện đến mức phải đi báo công an.
Người trong nhà người này khóc một trận, người kia quậy một phát, chuyện này coi như qua.
Ngay từ đầu ông ấy cũng cho rằng như thế, người nhà họ Vương cũng sẽ bỏ qua giống như thế, không ngờ rằng anh lại kiên quyết như thế.
Nhưng mà như thế lại càng tốt, hiện tại trong thôn càng lúc càng rối loạn, nếu chuyện này lại bỏ qua một cách nhẹ nhàng như thế, sau này chẳng phải trong thôn sẽ càng có nhiều chuyện hơn sao?