8
Cố Thời Sênh chỉ cười mà không nói.
Ngẫm lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra, tôi không thể không hoài nghi Cố Thời Sênh đã lên kế hoạch từ trước, “Vì sao? Anh sợ em không đối phó được Lâm Ngữ Kỳ?”
“Không.” Hắn lắc đầu, “Em đấy, anh chưa bao giờ nghi ngờ võ miệng của em, nhưng anh sợ em bị người ta coi thường, dù sao người như cô ta cũng là hiếm thấy.”
“Thật ra cô ta cũng không làm được chuyện gì.” Tôi trả lời, “Hai người không cần mất công như vậy.”
Tuy là lần này Từ Quân Nhã tới, tôi thật sự rất vui vẻ.
“Nên nói thế nào nhỉ.” Cố Thời Sênh suy nghĩ một chút, “Em là một người lập trường rất vững vàng, nếu anh và Lâm Ngữ Kỳ thật sự có gì, sợ là em thậm chí không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái, lập tức quay đầu phân rõ giới hạn với anh. Ngược lại, nếu anh và cô ta không có gì, em sẽ cảm thấy không cần quan tâm đến cô ta, bởi vì cô ta còn không được coi là tiểu tam. Cho nên, anh nghĩ Từ Quân Nhã là người có quyền lên tiếng nhất trong chuyện này, dù sao cô ấy chính là người bị hại, cho dù có nói gì cũng không quá phận, không sợ bị người ta đàm tiếu.”
“Anh cũng biết cô ấy là người bị hại?” Tôi buồn cười, “Anh không sợ đụng đến vết thương cũ của cô ấy sao?”
“Cô ấy không quan tâm, anh đã hỏi rồi. Coi như là bồi thường cho việc Từ Quân Nhã từng tổn thương anh đi.” Cố Thời Sênh trả lời rất nghiêm túc.
Tôi không khỏi bật cười, “Em còn nói Từ Quân Nhã thù dai, đến bây giờ vẫn chưa chịu tha thứ cho Lâm Ngữ Kỳ, không ngờ thật sự mang thù lại chính là anh. Vậy anh còn ghi thù của em sao?”
Cố Thời Sênh ôm tôi vào lòng, cười rộ lên, “Đương nhiên là nhớ, còn có thể nhớ hết đời này.”
“Thật ra em không hận Lâm Ngữ Kỳ, thậm chí còn phải cảm ơn cô ta mới đúng. Nếu không có cô ta, em không biết hóa ra em lại chiếm vị trí quan trọng trong lòng anh đến vậy, lại càng không biết, hóa ra chuyện gì anh cũng đều đã hiểu rõ.”
Lời cuối cùng Cố Thời Sênh nói với Lâm Ngữ Kỳ hoàn toàn vượt ra ngoài dự đoán của tôi, đó chính là một mặt khác của hắn mà tôi không hề hay biết.
“Đó vốn là sự thật. Em không giải thích, bọn họ liền coi lời đồn là sự thật, còn vịn vào đó để công kích em.”
“Cố Thời Sênh, em không hoàn mỹ vĩ đại như anh nghĩ đâu. Không thi vào Ương Mỹ là bởi vì em đã cân nhắc trước kết quả, không phải vì anh mà từ bỏ. Anh cũng biết, em học mỹ thuật là bởi vì cha mẹ muốn em học, những thứ em thật sự yêu thích cũng không nhiều lắm. Em không có lý tưởng rộng lớn, chỉ muốn chọn một chuyên ngành để tương lai có thể nuôi sống chính mình mà thôi.”
Tôi chỉ muốn nói cho hắn, không phải vì hắn mà tôi từ bỏ cơ hội thi vào Ương Mỹ. Cố Thời Sênh tốt như vậy, không nên phải gánh chịu gánh nặng tâm lý vốn không tồn tại này.
“Anh biết.” Hắn vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt bình thản như trước, “Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến chuyện anh thích em.”
Tôi chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của Cố Thời Sênh, tôi chỉ hoài nghi chính mình. Tôi biết mình chưa bao giờ hoàn mỹ, thậm chí còn cảm thấy nếu sau này hắn gặp được một người tốt hơn tôi rồi lựa chọn người ta, đó cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng, người đó nhất định không phải là Lâm Ngữ Kỳ.
“Thời Sênh, anh biết không, em vẫn luôn cảm thấy con đường của chúng ta quá ngắn ngủi, cũng gặp ít người, nên em không dám mơ mộng về tương lai với anh, chỉ sợ giấc mơ rồi sẽ tan biến. Lâm Ngữ Kỳ không đủ khả năng mang lại uy h.i.ế.p cho em, nhưng tương lai có thể có Vương Ngữ Kỳ, Trương Ngữ Kỳ, bọn họ có thể sẽ tốt hơn, hoàn hảo hơn, khi đó không biết anh còn kiên định lựa chọn em không.
Nhưng sau lần này em mới biết em đã sai rồi. Em phát hiện trong tương lai bản thân chưa từng dám đối mặt, anh đã viết sẵn tên của chúng ta, dùng hành động của mình để chứng minh tình cảm trước sau như một mà an ủi sự lo lắng do dự của em. Cố Thời Sênh, em tin, anh nhất định sẽ là người nắm tay em đi tới tận cùng.”
Rất lâu trước đây tôi từng hỏi Tinh Thần, vì sao cô ấy và bạn trai dù là yêu xa cũng chưa từng phai nhạt? Cho dù là tình cảm thanh mai trúc mã, làm sao có thể vững tin sẽ vĩnh viễn không phiền chán?
Cô ấy trả lời nhẹ bẫng, “Tớ và hắn là những người đã từng cùng nhau đi qua sinh tử, không ai hiểu được sự trân quý của tình cảm này hơn tớ.”
Tôi nghe lời hiểu lời không, nhưng không phải tất cả tình cảm đều trải qua sinh tử, mà càng nhiều trong số đó chính là mưa dầm thấm đất, tôi cảm thấy tôi và Cố Thời Sênh chính là như vậy.
Chuyện của Lâm Ngữ Kỳ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, điều tôi thật sự để tâm chỉ có thái độ của Cố Thời Sênh, nhưng tôi không ngờ hắn lại cho tôi nhiều kinh hỉ đến như vậy.
Lâm Ngữ Kỳ biến mất khỏi thế giới của tôi và Cố Thời Sênh, tôi rất ít khi gặp lại cô ta, mà cho dù cô ta gặp lại Cố Thời Sênh cũng làm như không biết hắn.
“Lần trước anh nói cô ta như vậy, cô ta sẽ không bị kích thích chứ?” Với những căn bệnh tâm thần của cô ta, tôi vẫn tương đối để tâm.
“Không sao, cô ta vẫn sống tốt.” Cố Thời Sênh không mặn không nhạt nói, “Nghe Trình Lực Dũng nói, gần đây cô ta rất thân thiết với một nam sinh chuyên ngành IT.”
“Cô ta đổi tiểu thuyết rồi?” Tôi suy đoán.
“Anh cũng không biết.” Cố Thời Sênh lắc đầu, tỏ vẻ không quan tâm.
“Thật ra em thấy, Trình Lực Dũng sao lại phải vất vả chạy theo cô ta như vậy? Tìm một cuốn tiểu thuyết có nam chính giống mình đưa cho cô ta xem không phải là tốt rồi sao? Nếu không có thì tự mình sáng tác ra cũng được.” Tôi cảm thấy đây đúng là một ý tưởng thiên tài.
Cố Thời Sênh liếc nhìn tôi, “Em cảm thấy Lâm Ngữ Kỳ chọn người mà không nhìn mặt?”
Lần này tôi không nhịn được nữa, cười đến ngửa tới ngửa lui, thậm chí còn lăn lộn trên người Cố Thời Sênh. Đến khi ngừng cười, tôi mới nhận ra không khí giữa chúng tôi có chút yên lặng.
“Thời Sênh.”
“Ừm?”
“Tết năm nay, anh về nhà với em nhé?”
Cố Thời Sênh sửng sốt một chút, lập tức mỉm cười, hai mắt cong cong, toàn thân toát ra khí chất dịu dàng nho nhã, hệt như lần đầu tiên tôi gặp hắn.
Hắn trả lời, “Được.”
HOÀN