TRĂNG SÁNG RỌI CHÂN TÌNH

7

 

“Đều đã là quá khứ, không có ý nghĩa.” Lâm Ngữ Kỳ cũng không đi khảo nghiệm để tự chuốc lấy nhục, ngược lại bày ra dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên.

 

“Thú vị đấy chứ.” Từ Quân Nhã vẫn chống cằm làm bộ ngây thơ, “Ngay cả chút liên hệ cuối cùng cũng tuyệt tình cắt đứt, ánh trăng sáng này đúng là vô dụng, nửa điểm dấu vết cũng không lưu lại được.”

 

“Liên hệ có thể cắt đứt, nhưng nỗi nhớ trong tim lại không thể nào hủy diệt.” Lâm Ngữ Kỳ buông điện thoại, nhanh chóng lấy lại sự tự tin vĩnh cửu của mình, “Tôi cũng không quan tâm những thứ tầm thường này.”

 

“Bây giờ cô không muốn làm người nữa mà chuyển tính sang thú mỏ vịt rồi à, cái miệng đúng là cứng không ít.” Từ Quân Nhã ra vẻ tiếc nuối lắc đầu, “Có điều hiện tại cô chướng mắt Giang Thần Hạo cũng đúng, dù sao đã có đối tượng mới rồi mà.”

 

Thành tích thi đại học của Giang Thần Hạo không tốt, cuối cùng đăng ký vào một trường đại học bình thường. Còn Lâm Ngữ Kỳ sao khi đỗ được trường top, nhãn lực cũng bắt đầu biến hóa, nam thần học đường ngày xưa đã không đủ tư cách lọt vào mắt cô ta nữa.

 

“Tôi và Cố Thời Sênh cũng không có gì, nếu không tin cô cứ việc hỏi cô ta.” Lâm Ngữ Kỳ nhìn về phía tôi.

 

Tôi không còn lời nào để nói, cô gái này, đúng là cái gì cũng có thể mở miệng được.

 

Từ Quân Nhã cũng bị cô ta chọc tức đến bật cười.

 

“Đúng là không có gì, nhưng đâu có ảnh hưởng đến việc cô ghê tởm người ta? Không có gì đã buồn nôn, nếu thật sự có gì, không biết còn kinh tởm đến trình độ nào nữa!

 

Chỉ có Chi Chi bảo bối nhà tôi lương thiện mới cho cô mặt mũi, nên cô cả ngày không biết tốt xấu hỉnh mũi lên trời! Biết vì sao Cố Thời Sênh không quan tâm đến cô không? Đơn giản là vì cô không xứng! Ngay từ khi bắt đầu, cô có cơ hội ra tay sao?

 

Ngoại trừ vịn vào cái cớ rối loạn ám ảnh cưỡng chế và trầm cảm để giả bộ đáng thương, tranh thủ đồng tình, cô còn có bản lĩnh gì? À không, còn có sự tự tin mà lớp da mặt dày hơn tường thành mang lại, cùng với dũng khí của kỹ thuật pha trà lô hỏa thuần thanh! Cô cũng có mặt mũi bảo tôi hỏi Chi Chi, nếu cô ấy nói “Đúng”, chẳng lẽ cô cũng thật sự tin là mình vô tội?! Cô nương, vô sỉ cũng phải có mức độ chứ!”

 

Tôi yên lặng bật ngón cái với Từ Quân Nhã, năng lực phát tiết này của cô ấy đúng là người thường không thể so sánh, quả thật thư thái tâm thần.

 

“Cho dù cô có không vừa mắt tôi, có một số việc vẫn không thể thay đổi.” Mặc dù sắc mặt Lâm Ngữ Kỳ đã tệ đến không thể tệ hơn, nhưng niềm tin của cô ta vẫn không hề suy suyển.

 

Hai mắt Từ Quân Nhã đã sắp trợn thẳng lên trời, tôi kéo tay cô ấy ý bảo vô phương cứu chữa rồi, người như Lâm Ngữ Kỳ, có lòng khai sáng cũng vô pháp tiến hóa.

 

“Vậy sao?” Từ Quân Nhã cũng không tức giận, ngược lại mỉm cười, “Vậy chi bằng hỏi xem nam chính trong câu chuyện của cô cảm thấy cô thế nào?”

 

“A?” Tôi theo bản năng nhìn sang Từ Quân Nhã, lại đột nhiên phát hiện ra không biết Cố Thời Sênh đã tới từ khi nào.

 

“Sao anh lại đến đây?” Tôi hỏi.

 

“Nghe nói mọi người cần anh, nên anh tới.” Hắn trả lời.

 

“Cũng không phải chuyện to tát gì, không cần đâu.” Ban đầu quả thật tôi vẫn còn chút băn khoăn, nhưng sau khi nói chuyện thẳng thắn với Cố Thời Sênh, tôi đã cảm thấy những chuyện vụn vặt này không quan trọng nữa.

 

“Thời gian lâu như vậy, cũng nên kết thúc rồi, dù sao ruồi bọ luôn vo ve bên cạnh cũng thật khiến người ta chán ghét.” Cố Thời Sênh lạnh nhạt nói.

 

Phép so sánh này, không thể không nói là vô cùng chuẩn xác.

 

“Nhưng con ruồi này cũng không thể một tát đánh chết.” Tôi tỏ ra bất đắc dĩ.

 

“Không thể đánh c.h.ế.t thì đuổi đi là được.” Cố Thời Sênh nói không chút kiêng dè.

 

Từ Quân Nhã ngồi một bên đã sớm không nhịn được mà bật cười thành tiếng, vỗ vỗ vai Cố Thời Sênh, “Không hổ là cậu, sao trước đây tôi không phát hiện ra tính cách này của cậu vậy?”

 

Lâm Ngữ Kỳ đương nhiên nghe ra hàm ý của chúng tôi, không hề bỏ cuộc, “Cố Thời Sênh, Lâm Ngữ Kỳ tôi tự nhận không thẹn với lòng. Tôi không biết những người khác nói gì sau lưng tôi, để cậu đối xử với tôi như vậy.”

 

Tuyệt thật, lại còn sau lưng, đã đến nước này vẫn không quên ám chỉ tôi nữa.

 

“Cô đã làm gì tự cô rõ ràng, không cần người khác phải nói gì.” Cố Thời Sênh chẳng tốn công cho cô ta mặt mũi.

 

“Tôi cho rằng chúng ta quen nhau lâu như vậy, cậu đã hiểu rõ thái độ làm người của tôi, cho dù tôi không cần nhiều lời giải thích cậu cũng sẽ tin tưởng tôi, hóa ra là tôi đã sai lầm.”

 

“Cô không cần cảm thấy uất ức như thể tôi bắt nạt cô vậy. Tôi có thể nói rõ ràng cho cô biết, tôi chẳng có ý gì với cô, chúng ta thậm chí còn không được coi là bạn, đừng biến giáo dưỡng cùng khách sáo của người khác thành lý do để cô hung hăng càn quấy! Tôi từng cho cô cơ hội, tiếc là cô không để tâm, liên tiếp chạy tới khiêu khích Hàn Chi, ý đồ phá hoại tình cảm của chúng tôi, rốt cuộc cô muốn thế nào?”

 

Hai mắt Lâm Ngữ Kỳ đỏ bừng, rõ ràng thiên ngôn vạn ngữ của tôi và Từ Quân Nhã cũng không có lực sát thương bằng một câu của Cố Thời Sênh, “Tôi nói không có, cậu tin không?”

 

“Cô không thấy nực cười sao?” Cố Thời Sênh hỏi lại, “Cô ấy là bạn gái của tôi, còn cô là gì mà muốn tôi tin tưởng cô, nghi ngờ cô ấy?”

 

“Tôi tốt với cậu hơn cô ta.” Lâm Ngữ Kỳ cắn chặt môi, nước mắt đong đầy, “Cô ta không thật lòng với cậu, chỉ có tôi mới thật sự muốn tốt cho cậu.”

 

“Dừng.” Cố Thời Sênh không nghe nổi nữa, bắt đầu thiếu kiên nhẫn, “Muốn tốt cho tôi chính là tìm cách phá hủy quan hệ của tôi với bạn gái, tự ý quản chuyện của chúng tôi. Cô nghĩ cô là ai, tự dưng từ đâu chạy tới muốn bắt cóc đạo đức người khác?”

 

Tôi cảm thấy Lâm Ngữ Kỳ sắp bật khóc tới nơi, không ngờ lần này tới đây tôi chỉ có thể sắm vai quần chúng, Cố Thời Sênh và Từ Quân Nhã không cho tôi chút cơ hội phát huy khả năng nào.

 

“Rốt cuộc cô ta tốt ở điểm nào, để cậu phải che chở bảo vệ cho cô ta đến vậy? Cố Thời Sênh, cậu mù quáng tin tưởng cô ta như vậy, có thể chắc chắn cô ta không lừa dối cậu sao? Nếu hôm nay cậu trách lầm tôi, sau này nhất định sẽ phải hối hận!”

 

“Làm cô thất vọng rồi, tôi sẽ không.” Cố Thời Sênh không hề do dự, “Cô ấy là bạn gái của tôi, về tình về lý tôi đều tin tưởng cô ấy vô điều kiện, bởi vì tôi hiểu cô ấy, tôi tin mỗi lời nói việc làm của cô ấy. Còn cô, tôi không tin phẩm cách của cô. Trước đây, hiện tại, tôi đều không hối hận, mà sau này cũng là như vậy.”

 

Lâm Ngữ Kỳ vẫn kiên trì giảng giải, “Cố Thời Sênh, cậu ngốc quá. Cậu thử đặt tay lên n.g.ự.c tự hỏi, cô ta có thật sự thích cậu sao? Nếu thật sự thích cậu, vì sao lại để cậu theo đuổi suốt ba năm cũng không đồng ý, chờ tới khi hai người cùng đỗ vào một trường đại học mới nhận lời? Cô ta vốn không hề thích cậu!”

 

Xem ra Lâm Ngữ Kỳ hiểu chuyện của chúng tôi hơn tôi nghĩ nhiều.

 

Thật ra cô ta không phải người đầu tiên đặt ra vấn đề này, tiếc rằng chưa ai phản bác lại được Cố Thời Sênh.

 

Hắn nói, nếu tôi không thích hắn sẽ không nhận lời. Không phải là chúng tôi không có lựa chọn khác, đơn giản vì thích nên mới lựa chọn lẫn nhau.

 

“Cô thì biết cái gì?” Cố Thời Sênh lạnh lùng nhìn cô ta.

 

“Tôi biết, chuyện gì tôi cũng biết, chính vì biết nên tôi mới thương tiếc cho cậu, muốn tới gần cậu, cứu vớt cậu. Có lẽ cậu không hiểu được hành động của tôi, nhưng mong cậu đừng nghi ngờ chân ý của tôi.”

 

Được rồi, nếu muốn mắng người thì phải làm sao?

 

Từ Quân Nhã dựa vào vai tôi, làm bộ nôn khan, “Ghê tởm c.h.ế.t người.”

 

“Cô biết cái rắm!” Lần này, Cố Thời Sênh thật sự nổi giận, “Tôi không biết cô lê la nghe tin đồn nhảm ở đâu, cũng không quan tâm các người nghĩ thế nào mà cho rằng cô ấy trèo cao! Đúng, cô ấy đỗ vào trường này là dựa vào điểm nghệ thuật, nhưng các người dựa vào cái gì mà nhận định cô ấy may mắn chứ không phải cực khổ cố gắng? Các người có biết điểm văn hóa của cô ấy là bao nhiêu không? Cô có biết cô ấy hoàn toàn có khả năng thi đỗ Ương Mỹ không? Lâm Ngữ Kỳ, ai cho cô tự tin là cô tốt hơn cô ấy?”

 

(*) Ương Mỹ: Tên gọi tắt của Học viện Mỹ thuật Trung Ương, là học phủ giáo dục mỹ thuật quốc lập đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc, cũng là viện đi đầu trong giáo dục mỹ thuật hiện đại của Trung Quốc.

 

Có thể là do thành kiến, mỗi lần khi tôi nói mình từng tham dự các cuộc thi mỹ thuật, tất cả mọi người đều là vẻ mặt “Thì ra là thế”. Họ nghiễm nhiên coi là thành tích của tôi không chính đáng, không hỏi thêm câu nào đã dán nhãn “Lối tắt” lên mặt tôi. Lâu dần, tôi cũng lười giải thích.

 

“Vì sao? Vì sao tôi cố gắng nhiều như vậy, trong lòng cậu vẫn không đáng một đồng? Cho dù tôi có làm gì cậu cũng chỉ nhìn về phía cô ta?” Lâm Ngữ Kỳ đã rơi nước mắt, cô ta không ngờ Cố Thời Sênh lại trực tiếp phủ nhận cô ta triệt để như vậy.

 

“Bởi vì ngay từ đầu cô đã sai. Màn kịch của cô dừng lại được rồi đấy, Lâm Ngữ Kỳ, đừng nảy sinh thêm bất kỳ ảo tưởng nào với tôi cả, tôi không phải người trong lý tưởng của cô; cũng đừng tiếp tục xuất hiện trước mặt bạn gái tôi nữa, cô ghê tởm cô ấy chính là ghê tởm tôi! Nếu cô không sợ thanh danh bị bôi nhọ, tôi lại càng không lo lắng cô không thể ngẩng mặt lên nhìn người.”

 

“Cậu nói đúng, ngay từ đầu tôi đã sai!” Cho dù khóc, Lâm Ngữ Kỳ cũng khóc đến lay động nhân tâm, “Cậu vốn không phải là Cố Bình Sinh!”

 

Màn kịch khôi hài này kết thúc bằng việc Lâm Ngữ Kỳ vừa khóc nức nở vừa chạy đi.

 

Từ Quân Nhã đập vai tôi một cái, hô to hai tiếng sảng khoái. Tôi liếc nhìn cô ấy, “Không phải cậu nói đã sớm buông bỏ sao?”

 

“Buông bỏ thì buông bỏ, không ảnh hưởng tới việc tớ ghét cô ta!” Cô ấy trả lời rất hợp lý, sau đó lại âm trầm nói, “Nhưng tớ nghĩ, có lẽ về sau tớ sẽ không còn chán ghét cô ta nữa.”

 

Vết thương của tuổi trẻ sẽ không được thời gian xóa mờ, mà chỉ ngày càng rõ ràng hơn. Mỗi đêm khuya cô tịch, những tiếc nuối và hối hận năm xưa lại hiện về, lúc này chúng ta mới nhận ra, thật ra cách chữa lành vết thương không là buông bỏ, mà là quên đi.

 

Mà hôm nay, Từ Quân Nhã mới thực sự giải được khúc mắc trong lòng bấy lâu.

 

Từ Quân Nhã không ở lại bao lâu đã phải trở về, tôi bất chợt nhận ra điều gì, “Không phải cậu đến là vì Lâm Ngữ Kỳ đấy chứ?”

 

“Sao nói thế được, đương nhiên là vì nhớ cậu rồi!” Cô ấy ôm tôi.

 

Nhìn Cố Thời Sênh đứng cạnh tôi, cô ấy bắt đầu cằn nhằn, “Được rồi, Cố đại soái ca, tôi đã đi rồi, không cần phải sầm mặt lạnh lùng với tôi thế chứ?! Tôi chỉ mượn tạm bạn gái cậu mấy ngày thôi mà!”

 

“Lên đường bình an.” Cố Thời Sênh đưa vali cho cô ấy, nhàn nhạt mỉm cười, “Lần này làm phiền cô rồi, cảm ơn.”

 

“Không phiền không phiền, dù sao cũng chẳng mấy khi Cố đại soái ca ra tay hào phóng như vậy! Yên tâm, tôi tuyệt đối không chiếm lợi của cậu, lần sau cậu và Chi Chi tới thăm tôi, tôi sẽ bao hết!” Cô ấy xua tay với chúng tôi, sảng khoái quay lưng đi đăng ký.

 

Lúc này, tôi mới quay lại nhìn Cố Thời Sênh, “Là anh bảo Từ Quân Nhã tới? Người trả vé máy bay cho cô ấy cũng là anh?”

Advertisement
';
Advertisement