Tiếc là trước đây anh xem tiền tài như rác rưởi, tiền trong thẻ đối với anh chỉ là con số, thuận tay đã donate hết cho An Như Cố, dẫn đến bây giờ túi rỗng tuếch.
Giờ muốn mua nhà, cũng ngại ngùng đòi lại An Như Cố.
Anh âm thầm tính toán, đến lúc đó sẽ sắp xếp thêm mấy tên tôm binh cua tướng, để bọn chúng buôn bán với con người, chắc là sẽ kiếm tiền nhanh hơn.
Kế Tinh hơi nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua gương mặt An Như Cố, cô đang xem kỹ tờ rơi vừa nhận được, dưới ánh nắng nhàn nhạt, hàng mi khẽ run rẩy như cánh bướm khẽ đập lay động lòng người.
Ánh mắt anh như bị bỏng, vội vàng dời đi, tâm trạng rối bời.
Anh cảm thấy chuyện mua nhà chẳng có gì phải giấu giếm, nói ra ngược lại chứng tỏ anh rất tài giỏi, nhưng không hiểu sao lại không muốn nói với cô.
Hôm nay lúc tỉnh dậy, anh cũng hiếm khi không kể cho An Như Cố nghe nội dung giấc mơ của mình.
Bởi vì anh mơ thấy cô.
Không phải mơ thấy sơn hào hải vị, cung điện nguy nga, ngọc ngà châu báu, mà chỉ mơ thấy mỗi cô.
Trong mơ, anh mua rất nhiều biệt thự sang trọng, kéo An Như Cố đi tham quan nhà, vênh váo nói: “Không ngờ chứ, ta đường đường là Thủy thần Kế Tinh từ thời cổ đại đến hiện đại, từ dưới sông lên đất liền, ở đâu cũng sống tốt cả. Nể tình cô không có nhà cửa gì, cho cô ở tạm vậy. Không còn cách nào, ta chính là người tốt như thế đấy."
An Như Cố trong mơ không hề lạnh lùng ít nói như ngoài đời, cứ hết lời khen ngợi anh: “Tốt quá, sau này tôi đến Kinh thành cũng có chỗ ở rồi, không ngờ anh lợi hại như vậy."
“Đương nhiên rồi, phải xem tôi là ai chứ." Anh đắc ý dạt dào.
“Còn về việc ở đâu, nhiều nhà như vậy, anh ở đâu tôi ở đó."
“Vì sao? Nhà nhiều như vậy, sao nhất định phải ở cùng tôi?" Kế Tinh không hiểu.
An Như Cố trong mơ khẽ mở đôi môi đỏ mọng, thẳng thắn nói: “Đã quen ở đạo quán Xuất Vân với anh rồi, nếu không có anh, e là sẽ không quen."
Kế Tinh không hiểu nổi, nhưng vẫn đồng ý ở cùng cô, cô cùng anh nghiên cứu thực đơn, chơi game, xem tivi.
Thời thượng cổ, quan hệ của anh với các Long tộc khác rất bình thường, lại không có tiếng nói chung với tôm binh cua tướng, chỉ có thể tự tìm niềm vui, lúc buồn chán thì đi ngủ. Ngàn năm trị thủy yên ổn, chính là bởi vì vị Thủy thần này đặc biệt thích ngủ, không thích gây chuyện.
Thế nhưng ai mà không muốn có bạn đồng hành tâm đầu ý hợp? Chỉ là anh vẫn chưa tìm được.
Từ khi đến đạo quán Xuất Vân, anh đã lâu rồi không còn buồn chán đến mức tự mình chìm vào giấc ngủ.
Anh có thể nhận ra An Như Cố là người ngoài lạnh trong nóng, rất chiều theo tính khí của anh, chưa từng cãi nhau với anh, thế là với thân phận thần linh đã kết bạn với một con người.
Thế nhưng càng ở chung anh càng tham lam, anh muốn cô gái ít nói kia nói nhiều hơn, muốn nhìn thấy những biểu cảm khác trên gương mặt cô.
An Như Cố trong mơ không tu luyện nữa, ngày ngày ở bên cạnh chơi với anh, anh rất vui, nhưng sau đó dần dần nhận ra có gì đó không đúng - con nghiện công việc này sao có thể bỏ bê tu luyện mà chơi game online với anh được?
Vì vậy, anh nhanh chóng nhận ra giấc mơ vô cùng chân thật này là giả, từ đó toàn thân rút lui. Sau khi tỉnh lại, chỉ cảm thấy giấc mơ này cũng hay đấy, nhưng không để tâm.
Cho đến khi nghe nói mình trúng phải chú thuật Ác Mộng, giấc mơ anh mơ thấy lại là thứ anh khao khát nhất! Lúc đó anh suýt nữa thì ngã ngửa.
Đùa gì vậy? Đánh cho Bột Hải Long Vương một trận, ăn hết sơn hào hải vị trên đời, chơi game đứng đầu toàn sever… những thứ này anh đều không mơ thấy, vậy mà lại mơ thấy An Như Cố?
Làm sao anh có thể muốn cô ấy ở bên cạnh mình như vậy chứ?
Hơn nữa cô ấy còn không mơ thấy anh, một chút cũng không, thật đáng ghét.
Anh âm thầm nghĩ, vừa rồi anh mới nói chuyện nhà cửa với cô, lập tức mơ giấc mơ này, chắc chắn là do chuyện này mới xảy ra gần đây, ngày nghĩ sao đêm mơ vậy.
Ừm, tuyệt đối không phải vì nguyên nhân nào khác!
An Như Cố không biết Kế Tinh đang nghĩ gì, nói với Trương Thiên sư và đội trưởng Vương của Cục Quản lí Đặc Biệt một câu, dẫn bọn họ đến chỗ vắng vẻ, sắc mặt nghiêm nghị.