Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

 

Nhân Gian Bất Thị Tử Phì Trạch bị vạch trần, có chút thẹn quá hóa giận: "Hừ, gửi thì đã gửi rồi, chẳng qua là một tin nhắn thôi mà, chú không chơi nổi à?"

"Đây không phải là vấn đề có chơi nổi hay không, đây là vấn đề cậu không có tố chất và đạo đức. Nếu cậu tin thứ này là thật, vậy thì cậu không thể chuyển tiếp cho người khác. Nếu cậu cảm thấy thứ này là giả, vậy thì cậu càng không cần thiết phải chuyển tiếp. Cậu thanh niên này, sao lại ác độc như vậy!"

Nhân Gian Bất Thị Tử Phì Trạch bị mắng một trận, cảm thấy phiền muốn chết, người này sao lại thích dạy đời như vậy?

Trong lòng hắn ta chất chứa lửa giận, nghĩ đến đối phương là người lạ, dứt khoát không kiềm chế bản thân nữa, phun ra lời cay độc: "Cháu gửi rồi đấy, thì sao nào? Chú mắng cháu à? Vậy cháu nguyền rủa chú luôn, con trai con gái của chú đều bị lạc! Bây giờ thì vui rồi chứ?"

"Cậu--" Giọng nói bên kia vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ.

Chưa kịp để ông ta nói hết lời, Nhân Gian Bất Thị Tử Phì Trạch đã cúp máy cái rụp, đắc ý cười.

Hừ, người lạ mặt này còn dám dạy dỗ hắn ta, cách màn hình, ai biết thân phận thật của nhau là gì?

Lùi một bước mà nói, cho dù có thể điều tra ra hắn ta, chẳng qua là một tin nhắn nguyền rủa thôi mà, báo cảnh sát cũng chẳng ai quản!

Hắn ta thu hồi suy nghĩ, nghĩ đến lời An Như Cố vừa nói về báo ứng, vênh váo tự đắc nói: "Streamer, không phải chứ, đây chính là báo ứng? Chỉ có vậy thôi sao?"

"Nói thật, tôi rất giỏi cãi nhau đấy, cô bảo ông ta mặt đối mặt cãi nhau với tôi xem, tôi có thể mắng cho ông ta tự kỷ luôn. Huống chi, nghe giọng là biết ông ta lớn tuổi rồi, một mình tôi có thể đánh bại hai người như ông ta."

An Như Cố nhẹ nhàng thổi thổi nước trà, hơi nước bốc lên, che khuất dung nhan, thản nhiên nói: "Anh nói không sai."

Khán giả trong phòng livestream vô cùng bức bối.

【Vị người hữu duyên này thật sự là cực phẩm.】

【Loại người này bạn mắng anh ta, anh ta cũng không thèm để ý, người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch.】

Nhân Gian Bất Thị Tử Phì Trạch có chút đắc ý, hắn ta còn muốn nói gì đó thì điện thoại lại vang lên.

Hắn ta tưởng rằng lại là điện thoại của người đàn ông trung niên kia, không thèm nhìn tên, trực tiếp bắt máy: "Ông lại tìm tôi làm gì? Muốn rút lại lời nguyền à? Tùy ông!"

Thế nhưng bên kia đột nhiên truyền đến một giọng nói phẫn nộ: "Phương Chu Dương, cậu đang làm cái quái gì vậy? Sao cậu có thể gửi tin nhắn nguyền rủa cho hiệu trưởng? Cậu bị điên à!"

Phương Chu Dương: "?????????"

Hắn ta sững sờ tại chỗ, miệng hơi há hốc, trong đầu ong ong.

Giọng nói này nghe quen quá, hình như là giọng của cố vấn học tập của hắn ta.

Cái gì? Người đàn ông trung niên vừa nãy là hiệu trưởng trường bọn họ?

Hắn ta rùng mình một cái, kiêu ngạo trong nháy mắt tiêu tan, hồi lâu sau mới hoàn hồn, lắp bắp nói: "Cố vấn, thầy đùa à, em chưa từng gửi tin nhắn nguyền rủa cho hiệu trưởng."

"Cậu còn dám chối cãi, hiệu trưởng đã gửi ảnh chụp màn hình cho tôi rồi, nghe nói cậu còn nguyền rủa hiệu trưởng ngay tại chỗ!"

Cố vấn học tập gửi ảnh chụp màn hình qua, Phương Chu Dương vừa nhìn, trước mắt tối sầm, cả người lảo đảo.

Ảnh chụp màn hình kia quen thuộc đến vậy, chính là tin nhắn nguyền rủa mà hắn ta đã gửi cho đối phương.

Chỉ khác là, ở đây hắn ta không ghi chú cho đối phương, còn bên kia lại hiển thị thông tin chi tiết: "Phương Chu Dương, lớp Quản lý dự án 3, khóa 19".

Vốn tưởng rằng cách màn hình, ai cũng không tìm được mình, ai ngờ bản thân lại để lộ thông tin thật sự để trò chuyện với hiệu trưởng? Còn nguyền rủa đối phương ngay tại chỗ?

Hắn ta run rẩy nói: "Em, sao em lại kết bạn với hiệu trưởng được nhỉ?"

"Sao tôi biết cậu kết bạn kiểu gì!"

Phương Chu Dương trong đầu rối như tơ vò, không lâu sau, linh quang lóe lên.

Hiệu trưởng thỉnh thoảng cũng dạy thay, thỉnh thoảng còn tổ chức hội thảo, bảo sinh viên nào có thể đi thì đều tham gia. Hình như hắn ta đã từng đi, lúc đó hiệu trưởng chiếu WeChat của mình lên màn hình, bảo sinh viên nào cần thì thêm bạn bè, để giải đáp thắc mắc cho mọi người. 

Advertisement
';
Advertisement