So với đám bạn yêu quái, nó thật sự quá yếu đuối, yếu đuối đến mức không dám mở miệng, mãi đến cuối cùng mới lấy hết can đảm đứng ra.
An Như Cố ghi lại thông tin của chúng, bảo chúng ở lại đây trước, sau đó sẽ sắp xếp người đến đón.
Đám yêu quái vui mừng đồng ý.
Kế Tinh nhìn nó với ánh mắt đầy ẩn ý, xua tay nói: "Em cứ làm linh vật đi, chơi với những nhân viên này, giúp bọn họ thư giãn."
Tiểu Nhân Sâm há hốc mồm: "Thế này cũng tính là công việc sao?"
"Tất nhiên rồi, ta nghe nói bây giờ rất nhiều người áp lực công việc rất lớn, cần phải đi gặp bác sĩ tâm lý để điều chỉnh, em chơi với bọn họ chẳng phải là đang làm bác sĩ tâm lý sao? Đừng coi thường chuyện chơi đùa, lao động kết hợp với nghỉ ngơi mới là chân lý!"
Tiểu Nhân Sâm bị lừa gạt đến ngẩn người, bỗng nhiên cảm thấy trên vai mình gánh vác trọng trách to lớn, vì vậy giơ nắm đ.ấ.m lên, hai má phúng phính: "Em hiểu rồi! Em nhất định sẽ chơi thật vui vẻ với bọn họ!"
Công việc của nó thật quá quan trọng, thế giới này không thể thiếu nó!
Cảnh sát Cục Quản lý Đặc biệt bên cạnh: "..."
Bọn họ không khỏi im lặng. Chơi đùa cũng là một loại công việc sao?
Được rồi, hiện tại chơi đùa thật sự là một loại công việc, và đã hình thành chuỗi ngành nghề rồi.
"Như vậy là được rồi." Kế Tinh gật đầu lia lịa.
An Như Cố nhìn theo bóng lưng Tiểu Nhân Sâm chạy đi tìm bạn bè, quay đầu lại nhìn Kế Tinh, trong lòng có chút tò mò: "Sao anh lại muốn nhận chúng vào làm?"
Tuy Kế Tinh không nói, nhưng cô có thể nhận ra logic cơ bản mỗi khi anh tuyển người. Anh thích tuyển những người giỏi đánh nhau, ví dụ như đám tà ma ở chùa Từ Tâm và Niên Thú. Rất có thể là muốn chiêu mộ thuộc hạ.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh chiêu mộ những yêu quái có năng lực thấp kém như vậy.
Kế Tinh liếc nhìn bóng lưng Tiểu Nhân Sâm, không hề che giấu: "Tuy Tiểu Nhân Sâm rất yếu, nhưng lại là đại bổ. Mỗi ngày cô ngửi nó một chút, nói không chừng tu vi cũng có thể tăng lên."
An Như Cố chợt hiểu ra, hóa ra mục đích thực sự của anh không phải là đám yêu quái kia, mà là Tiểu Nhân Sâm. Tiểu Nhân Sâm muốn ở bên cạnh bạn bè, muốn nó chịu đến đạo quán Xuất Vân, thì phải chiêu mộ bạn bè của nó.
"... Cảm ơn anh."
Kế Tinh thật sự vì cô mà bỏ ra không ít tâm huyết.
Kế Tinh nghiêm mặt nói: "Khách sáo với tôi làm gì?"
"À đúng rồi, chocolate kia khá ngon, lại còn là hàng ngoại nhập, tôi mua không được. Mua thêm cho tôi một ít nhé."
An Như Cố: "..."
Tuy nhiên, về việc sắp xếp cho Tiểu Nhân Sâm, An Như Cố và Tiểu Bạch Long lại có ý kiến khác nhau.
Cô cất củ nhân sâm mà Tiểu Nhân Sâm đưa cho vào ba lô, lấy quyển sổ kế hoạch đã viết vào dịp năm mới ra, ung dung lật xem: "Nhà ma hiện tại có rất nhiều khách, nhưng trong thôn chỉ có nhà hàng bình dân, hương vị khá đơn điệu, hơn nữa còn cách xa nhau. Hay là chúng ta mở một nhà hàng đặc sản nhỉ?"
"Có thể nghiên cứu một số món ăn liên quan đến nhân sâm, vừa bổ dưỡng vừa bổ não."
Vài vị cảnh sát lớn tuổi có chút mong đợi, nhưng không lên tiếng.
Những cảnh sát trẻ tuổi hơn thì lên tiếng ủng hộ: "Lần trước tôi đến chỗ mọi người công tác, bị bạn bè lừa vào đó. Món ăn trong nhà ma rất ngon. Tuy rằng biết rõ đó là ma, nhưng tôi vẫn không nhịn được mà đi thêm lần nữa. Nếu có thể có một nhà hàng riêng biệt, quả thật rất hay."
"Món ăn liên quan đến nhân sâm, ý tưởng này hay đấy! Nhất định sẽ hot!"
Trước đó, khi bao vây U Đô, bọn họ đến Nam Thành công tác, địa điểm dừng chân là đạo đạo quán Xuất Vân, hầu như ai cũng từng đến nhà ma. Món ăn đặc biệt của nhà ma, món nào món nấy đều kinh dị, ghê rợn, gà rán đẫm máu, xương trắng... khiến người ta không dám gắp đũa.
Nhưng sau khi ăn vào mới biết mùi vị tuyệt vời đến nhường nào.
Nguyên liệu làm sốt cà chua của món gà rán đẫm m.á.u là cà chua do nhà nông gần đó trồng, được đầu bếp tự tay chế biến. Rưới lên gà rán, cắn một miếng, hương vị cà chua tươi mát khiến người ta say mê.
Ba tiêu chí sắc, hương, vị, những món ăn đó ngoại trừ sắc, thì những thứ khác đều đạt điểm tuyệt đối. Hiện tại, không ít người trong Cục Quản lý Đặc biệt thành phố Bắc Kinh đều biết đầu bếp của nhà ma ở đạo quán Xuất Vân rất có tài nấu nướng.
Tuy rằng món ăn rất ngon, nhưng lại quá mức tà khí. Không chỉ một người từng nghĩ, nếu có thể có một nhà hàng bình thường thì tốt biết mấy?
"Cuối cùng cô cũng định ăn nó rồi sao?" Kế Tinh vui mừng nói.
"... Không phải, ý tôi là nghiên cứu nhân sâm bình thường."
Thôn Thang Trì dựa núi kề sông, chưa từng bị khai thác quá mức, loại món ăn nguyên thủy này rất phù hợp với hình ảnh của thôn Thang Trì. Nói không chừng có thể giúp dân làng tìm ra hướng làm giàu mới - trồng nhân sâm.
"Ồ." Nghe thấy cô không có ý định ăn thịt Tiểu Nhân Sâm, Kế Tinh ỉu xìu, như thể nghĩ đến điều gì đó, anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng Tiểu Nhân Sâm: "... Tốn công tìm kiếm nhân sâm bình thường làm gì? Nếu cô không muốn làm nó bị thương, thì bảo nó cho một sợi tóc là được rồi.
Nó mà không cho, thì xin nó ít nước tắm, cũng không ảnh hưởng gì đến nó."
Đó chính là nhân sâm tinh, tóc chính là rễ, một sợi tóc cũng có công dụng thần kỳ. Nước tắm cũng có linh khí của nó, có tác dụng nhất định.
Cảnh sát Cục Quản lý Đặc biệt: "..."
Khoan đã, dùng nước tắm để nấu ăn?
Cho dù là nước tắm của Tiểu Nhân Sâm, cũng không được đâu!
(Hết chương 161)