Vì vậy, người của Cục Quản lý Đặc biệt không làm khó chúng, sau khi đăng ký hộ khẩu yêu quái cho chúng, liền thả chúng ra.
Tiểu Nhân Sâm nhìn thấy chuột đồng và những con khác, vui mừng khôn xiết, lao về phía chúng như quả bóng: "Cuối cùng cũng tìm thấy các anh chị rồi, lần này em không chơi nữa, em muốn cùng các anh chị đi tìm việc, chúng ta đừng xa nhau nữa được không?"
Nó cảm thấy bản thân chỉ là nhất thời bị con người lừa gạt, cho rằng mình rất thông minh, nhất định có thể bảo vệ bạn bè thật tốt.
Đám yêu quái nhìn thấy Tiểu Nhân Sâm, cũng rất vui mừng. Những ngày tháng ở chung với Tiểu Nhân Sâm là kỷ niệm không thể nào quên, rực rỡ và ấm áp. Nếu không phải cuộc sống trên núi quá thiếu thốn, chúng cũng không muốn xuống núi.
Cơ thể nhỏ bé của yêu chuột đồng bỗng tràn đầy năng lượng, vỗ n.g.ự.c nói: "Tuy công việc trước đó có chút vấn đề, nhưng chúng ta nhất định có thể tìm được công việc tốt!"
Tiểu Nhân Sâm được khích lệ, không ngừng vỗ tay thể hiện sự phấn khích: "Tìm cho em một công việc với, em cũng muốn làm."
"Không thành vấn đề, chuyện này cứ giao cho anh chuột này." Yêu chuột đồng vui vẻ nói, nhưng sau khi nghĩ lại, nhịn không được giơ móng vuốt lên che miệng.
Lúc mới xuống núi, chúng tràn đầy nhiệt huyết, cho rằng nhất định có thể xưng bá trong xã hội loài người, kết quả lý tưởng rất tốt đẹp, hiện thực rất phũ phàng. Không những không xưng bá được, ngược lại còn suýt chút nữa bị con người lừa gạt mất yêu đan. "Màn chào sân" này đã giáng cho chúng một đòn mạnh mẽ, khiến chúng bắt đầu nghi ngờ bản thân.
Sống ở nhân gian, quả thực không dễ dàng!
Chúng thật sự có thể sống sót trong xã hội loài người sao?
Đúng lúc đám yêu quái đang hồi hộp lo lắng, Kế Tinh đứng xem từ nãy đến giờ bỗng lên tiếng: "Ta có một công việc tốt, các ngươi có muốn làm không?"
Yêu chuột đồng vẫn luôn có ấn tượng tốt với An Như Cố và Kế Tinh - hai người đã cứu chúng, nó lập tức sốc lại tinh thần: "Công việc gì vậy?"
"Ở kia có một tiệm yêu quái, bên trong có chồn sóc, cáo, chuột và nhím, đều là yêu quái đến từ trên núi giống các ngươi. Các ngươi có thể đến tiệm yêu quái tìm việc. Dù sao thì với đám yêu quái như các ngươi, chuyên môn rất phù hợp!"
Đám yêu quái lập tức sững sờ, trên mặt lộ vẻ mong đợi.
Trải nghiệm bị lừa gạt trước đó khiến chúng có chút e dè: "Có tốt như vậy sao?"
"Sẽ không móc yêu đan của chúng tôi chứ?"
Nghe vậy, Kế Tinh nhíu mày, nghiêm nghị nói: "Đừng có thấy cọp sợ đầu rắn. Cái gọi là gánh xiếc kia lén lút, lừa các ngươi đến gánh xiếc, quy trình không hề chính quy, liếc mắt là biết ngay công ty không đàng hoàng rồi!"
"Nhưng đạo quán Xuất Vân là công ty hợp pháp và đàng hoàng, còn tổ chức tuyển dụng ngay tại đồn cảnh sát. Nếu đạo quán Xuất Vân có vấn đề, chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?"
Kế Tinh quay đầu nhìn đội trưởng Vương bên cạnh: "Anh nói xem có đúng không?"
Đội trưởng Vương: "..."
Những cảnh sát khác: "..."
Nghe vậy, đạo quán Xuất Vân lại dám tổ chức tuyển dụng ngay tại đồn cảnh sát, thật sự rất đàng hoàng!
Đội trưởng Vương im lặng, đối mặt với ánh mắt tò mò của đám yêu quái, gật đầu nói: "Hiện tại xem ra là vậy."
Đám yêu quái này rất sợ đám cảnh sát toàn thân toát ra chính khí, thấy bọn họ cũng công nhận đạo quán Xuất Vân, cán cân trong lòng lập tức nghiêng hẳn về một phía, từng con một bắt đầu rục rịch.
Kế Tinh lại nghĩ đến điều kiện ăn uống tệ hại của chúng, bổ sung: "Này chuột đồng, đến đó đừng nói là các loại hạt, muốn ăn thịt kho tàu cũng có đầy!"
"Này quạ, ngươi nói người ta ghét bỏ ngươi, nhưng bây giờ thẩm mỹ rất đa dạng, trong nước cũng có rất nhiều thanh niên trẩu thích quạ. Sao chổi còn có thể biến thành sao may mắn, loài chim tượng trưng cho tai họa cũng có ngày nở mày nở mặt!"
"..."
Đám yêu quái nghe đến say mê, hận không thể lập tức mọc cánh bay đến đạo quán Xuất Vân.
Chúng lần lượt chen chúc nhau nói với An Như Cố về sở trường của mình, chuột đồng biết chạy bánh xe, thỏ và mèo hoang thì học được những trò múa may trong gánh xiếc... Con nào con nấy đều có sở trường riêng.
Đến lượt Tiểu Nhân Sâm tham gia buổi tuyển dụng, nó nắm lấy vạt áo yếm đỏ, ôm lấy chân An Như Cố, lo lắng nói: "Em không biết chạy bánh xe, cũng không biết bay, em chỉ biết chơi thôi, phải làm sao bây giờ?"