Cậu vừa dứt lời, những người khác lại rơi vào im lặng, cuối cùng vẫn là Tôn tiên sinh của Cục Quản lý Đặc biệt lấy điện thoại ra: "Bây giờ tôi sẽ liên hệ với cấp trên, xem có thể điều động gấp một lô pháo hoa pháo tép đến đây không."
Tịnh Không pháp sư nghe thấy lời bọn họ nói, trên mặt mang theo nụ cười: "Các ngươi cũng nghĩ nhiều quá rồi, nếu Niên thú sợ những thứ này thì ta căn bản sẽ không nuôi loại phế vật này. Nó đã sớm được ta huấn luyện đến mức không sợ bất cứ thứ gì rồi."
Nghe vậy, mọi người đều giật mình, đồng loạt nhìn về phía Niên thú.
Lúc này mới phát hiện trên người Niên thú có rất nhiều vết thương, chiếc sừng trên đỉnh đầu bị nổ đến mức chỉ còn lại một nửa, mép sừng vỡ nát, lồi lõm.
Bọn họ chợt nghĩ đến huấn luyện giải mẫn cảm, Niên thú nhạy cảm với những thứ này, vậy thì ngày nào nó cũng phải chịu đựng sự kinh hãi. Hoặc là bị dọa chết, hoặc là giải mẫn cảm, con Niên thú này xem ra là trường hợp sau.
Các vị đạo trưởng không biết nên làm thế nào cho phải. Tôn tiên sinh vừa gọi điện thoại xong, nắm chặt điện thoại, rơi vào trạng thái hoang mang, chỉ có thể cầu nguyện hai vị tinh quân có thể đánh bại Niên thú.
Nhưng Niên thú pháp lực cao cường, hơn nữa lại trải qua vô số lần huấn luyện, gần như là một cỗ máy g.i.ế.c người, còn lợi hại hơn cả Tiểu Bạch Long lúc thực lực bị hao tổn rất nhiều.
Hai vị tinh quân dần dần lộ ra vẻ thất thế.
An Như Cố không muốn ngồi im chờ chết, suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ ra một chuyện. Thế là vỗ vỗ lưng Tiểu Bạch Long, ghé vào tai nó dặn dò.
Tiểu Bạch Long vô cùng khó hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều, lập tức bay đi như một mũi tên rời khỏi cung.
Không lâu sau, móng vuốt sắc bén của cậu tóm lấy một vật thể màu đen khổng lồ, bay vào chùa từ cửa sổ.
Cùng lúc đó, tiếng nhạc chấn động màng nhĩ từ xa đến gần, dần dần vang vọng trong không gian, khiến mọi người phải đưa tay bịt tai.
Tiểu Bạch Long ở gần những âm thanh ồn ào này như vậy, thật sự không chịu nổi, trực tiếp ném sang bên cạnh An Như Cố, nhanh chóng chạy xa.
An Như Cố bịt tai, chỉnh âm lượng lên mức cao nhất.
Trong nháy mắt, tất cả âm thanh đều bị át đi, chỉ còn lại tiếng nhạc vang lên, chinh phục tai của tất cả mọi người: "Tian mi mi..."
Tịnh Không pháp sư: "???"
Mọi người: "??"
Đây, đây chẳng lẽ là loa đài của điệu nhảy quảng trường sao?
Mọi người muốn hỏi An Như Cố, nhưng vừa mở miệng, âm thanh đã bị loa đài át đi, căn bản không truyền đến đó được.
Nếu An Như Cố có thể nghe thấy, nhất định sẽ gật đầu. Lúc đi ngang qua, cô thấy có người đang nhảy quảng trường, loa đài không dây rất ồn, thế là bảo Tiểu Bạch Long để lại tiền, mượn tạm cái loa.
Dù sao thì cũng thử xem liệu pháp giải mẫn cảm của Tịnh Không pháp sư có hiệu quả hay không.
Trong chốc lát, mọi người lần lượt hiểu ra ý đồ của cô, Tịnh Không pháp sư cũng vậy.
Cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng, Tịnh Không pháp sư vội vàng nhìn về phía Niên thú.
Niên thú đang giao đấu với hai vị tinh quân nghe thấy tiếng nhạc thì lập tức nhìn theo hướng phát ra âm thanh về phía chiếc loa màu đen, hai mắt sáng rực.
Âm thanh thật náo nhiệt... nó rất thích.
Lơ là một chút, nó đã bị Động Minh Tinh Quân đ.â.m trúng móng vuốt, đau đớn không thôi, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được nhìn về phía chiếc loa.
Tịnh Không pháp sư bị cảnh tượng này chọc tức đến mức bốc hỏa.
Liệu pháp giải mẫn cảm của ông ta quả thực rất hiệu quả, nhưng đã đi theo một hướng cực đoan khác.
Con Niên thú này bị ông ta nhốt lại huấn luyện rất lâu, ngày nào cũng phải đối mặt với tiếng nổ rung trời lở đất, nhát gan sợ sệt, suốt ngày khóc lóc, muốn chạy cũng không chạy được. Về sau huấn luyện nhiều, nó cũng gan dạ hơn, không còn sợ tiếng ồn nữa, ngược lại còn rất thích tiếng ồn.
Ông ta không nói cho bọn họ biết bí mật này, không ngờ đối phương lại vô tình khiến Niên thú bị phân tâm.
Giọng ông ta gần như át cả tiếng nhạc: "Tốt lắm, không ngờ các ngươi lại giỏi lợi dụng sơ hở như vậy!"
Các vị đạo trưởng: "..."
Bọn họ căn bản không hề ra tay mà, đây là do An tiểu thư nghĩ ra, đừng có vơ đũa cả nắm như vậy chứ.
Tất cả đều nhìn về phía An Như Cố, ánh mắt vô cùng phức tạp. An tiểu thư đúng là không đi theo lối mòn mà.
Niên thú bị tiếng nhạc sôi động trong chiếc loa màu đen khổng lồ thu hút phần lớn sự chú ý, tâm thần bất định, liên tục lùi về phía sau.
Đối mặt với chiêu cuối cùng của Ẩn Nguyên Tinh Quân, nó trực tiếp bị đánh ngất, thân hình to lớn bất lực ngã xuống đất, ngất đi: "Ầm ầm!"
An Như Cố bèn tắt nhạc.
Mọi người cảm thấy khó diễn tả, không biết nên nói gì cho phải.
Dùng nhạc nhảy quảng trường đánh bại Niên thú, đây là điều bọn họ không ngờ tới.
Ngay cả hai vị tinh quân giành chiến thắng, trong lòng cũng tràn đầy cảm xúc lẫn lộn, nghẹn lời, thắng mà không có chút cảm giác gì.
"Không thể nào!"
Tịnh Không pháp sư thất thần ngã ngồi trên mặt đất, không thể tin nổi.
Con át chủ bài mà ông ta nhịn ăn nhịn mặc, bóc lột vô số người để bồi dưỡng ra lại bại trận dưới âm nhạc nhảy quảng trường.
Đối với ông ta mà nói, đây quả thực là cảnh tượng như trong cơn ác mộng.
Tiểu Bạch Long nghe thấy ông ta vẫn còn chấp mê bất ngộ thì cười nói: "Trước đây ta cứ tưởng ngươi đã đủ xấu xa rồi, không ngờ ngươi lại xấu xa đến mức này."
"Ngươi đối xử với con Niên thú kia như vậy, đánh nó đến mức tàn tạ, cũng không cho phép nó có chút sở thích ngoài công việc sao? Sao có thể có người tâm tính xấu xa như ngươi được."
Ban đầu cậu thật sự không muốn đi làm, chỉ là vì không muốn để An Như Cố vạch trần lịch sử đen tối của mình mà miễn cưỡng đồng ý, bây giờ lại thấy vui vẻ tự tại.
Không chỉ có lương, bảo hiểm, còn bao ăn bao ở, hơn nữa An Như Cố cũng sẽ không lấy đồ đạc ra đánh mình, ép mình thay đổi tính cách.
Công việc cậu tìm được đúng là không tồi.
Tiểu Bạch Long quay sang nhìn con Niên thú đã rơi vào hôn mê, suy nghĩ một chút, trong mắt lóe lên tia thương xót: "Chờ nó tỉnh lại, bảo nó đến làm việc đi."
Phải để cho nhiều người biết, ánh mắt của cậu tốt như thế nào.
An Như Cố: "..."
Các vị đạo trưởng và nhân viên Cục Quản lý Đặc biệt: "???"
Ngài rốt cuộc là Long Thần, hay là nhân viên tuyển dụng của đạo quán Xuất Vân?
(Hết chương)