“Sau khi nhận nuôi mẹ con, ta phát hiện ra đứa trẻ chính là tờ giấy trắng. Có lẽ… lúc đó ta không nên hạ cổ trùng Điểu Tâm, để lũ trẻ chôn cùng. Hạ Tâm Cổ bình thường là được rồi, dù sao người ta muốn mang đi nhất chỉ có ông ta.”
“Lúc bọn chúng sinh ra đã mang trong mình cổ trùng, cơ thể bị gặm nhấm, vốn dĩ không sống quá bốn mươi tuổi, không cần thiết phải thôi động bây giờ, cứ để bọn chúng sống thêm một thời gian nữa đi.”
“cổ trùng Điểu Tâm bị tiêu diệt là có nguyên do. Có lẽ, ta không nên để cổ trùng Điểu Tâm xuất hiện lần nữa, sau khi ta chết, các con đừng nghiên cứu nó nữa, đừng nghĩ đến chuyện tìm hiểu bí mật của nó, đó là ác ma.”
Bà ngoại lộ vẻ hối hận, sau khi nói xong câu này, liền chìm vào giấc ngủ, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Mấy chục năm sau, bà ta g.i.ế.c c.h.ế.t hậu duệ của ông ngoại, m.ó.c t.i.m ông ta ra, gieo vào đó cổ trùng được nuôi dưỡng bằng m.á.u tim của chính mình. Đến nay, bà ta có thể điều khiển một người rưỡi, một là ông cụ họ Vương, nửa còn lại là trái tim kia, còn những người khác thì không thể điều khiển được.
An Như Cố: “…”
Bị loại người này khen, chẳng vui vẻ gì cho cam.
Cổ bà thấy cô không trả lời, lại cười lên, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ: “Nếu là cô, hẳn là có thể làm được nhỉ.”
Thiên phú của bà ngoại quá cao, bà ta khó có thể sánh bằng. Đến nay, vẫn không hiểu rõ bí mật mà bà ngoại nói rốt cuộc là gì.
“Ý bà là sao?”
“Không có gì.”
Cổ bà mím chặt môi, không nói nữa.
Người Cục Quản lý Đặc biệt thấy vậy, cầm điện thoại, đi ra ngoài, tiết lộ một số tình tiết vụ án: “Bà ta g.i.ế.c người, còn có ý đồ mưu hại ông cụ họ Vương, trước đó còn giúp U Đô làm rất nhiều chuyện, tội ác tày trời.”
“Nói đi cũng phải nói lại, dạo này không thấy người của U Đô hành động ở Nam Thành nữa, chắc là sợ cô rồi.”
An Như Cố buông điện thoại xuống, lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Cô ngẩng đầu nhìn, thì ra là Vệ Minh Ngôn và Lâm Sơ Tễ đến.
Cô có chút kinh ngạc, mấy hôm trước Vệ Minh Ngôn mới đến đuổi cổ trùng, cô bảo anh ta mười ngày đến một lần, sao lại đến nữa?
Vệ Minh Ngôn nghiêng người, một cô bé chừng năm, sáu tuổi lọt vào tầm mắt. Cô bé có đôi mắt to, ngũ quan tinh xảo, mái tóc bồng bềnh, điều duy nhất không tốt lắm là sắc mặt nhợt nhạt, môi không có chút huyết sắc.
Cô bé rụt rè nắm lấy vạt áo Vệ Minh Ngôn, nhìn thấy An Như Cố, có chút sợ hãi, nấp sau lưng Vệ Minh Ngôn.
Vệ Minh Ngôn thấy vậy, dở khóc dở cười: “Đây là em họ tôi, trước giờ vẫn luôn nằm viện, nên không đến đây được, hôm nay bệnh mới đỡ, phiền cô giúp con bé đuổi cổ trùng.”
Nói rồi, anh ta nắm tay cô bé, dẫn cô bé đến trước mặt An Như Cố.
Thực ra, mua bùa đuổi côn trùng có thể loại bỏ được cổ trùng Điểu Tâm, nhưng việc này rất khó nắm bắt. Bọn họ chung sống với cổ trùng Điểu Tâm quá lâu, một khi loại bỏ quá nhiều, rất có thể sẽ gặp vấn đề về tim. Vì an toàn, cho dù bận rộn đến đâu, bọn họ đều đích thân đến.
Cô bé bị đẩy ra trước mặt, có chút ngại ngùng cúi đầu, lo lắng vân vê ngón tay, muốn nói chuyện nhưng lại sợ hãi đến mức không nói nên lời.
Vệ Minh Ngôn sợ An Như Cố hiểu lầm, bèn nói: “Tiểu Vũ nhà tôi nó hơi hướng nội, không phải là không muốn nói chuyện với cô, mà là không biết nói như thế nào.”
Bởi vì cổ trùng, Tiểu Vũ ốm yếu bệnh tật, quanh năm nằm viện, là đứa trẻ khác biệt trong trường mẫu giáo. Những đứa trẻ khác trong trường mẫu giáo gọi cô bé là quái thai, đồ bệnh hoạn, còn nói bệnh của cô bé là bệnh truyền nhiễm, chơi với cô bé sẽ bị lây bệnh. Hơn nữa, chú thì ly hôn, bận rộn công việc, căn bản không quan tâm đến cô bé.
Lúc anh ta phát hiện ra, Tiểu Vũ đã hình thành tính cách tự kỷ.
“Không sao.” An Như Cố nói.
Cô lấy ra một lá bùa đuổi côn trùng, đặt vào tay cô bé, tâm niệm khẽ động, lá bùa lập tức được thôi động.
Tim Tiểu Vũ đột nhiên đau nhói, vô số sợi tơ màu đỏ dọc theo tim trào ra cánh tay, xuyên qua lòng bàn tay chui ra ngoài.