Cổ bà bị còng tay, lại bị khóa chân, ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn trần nhà, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì đó.
Thấy đội trưởng đi vào, bà ta cười lạnh lẽo: “Các người còn muốn biết bí mật của cổ trùng Điểu Tâm sao? Bây giờ đi ngủ, nằm mơ còn nhanh hơn.”
Đội trưởng: “…. Bà nghĩ nhiều rồi, chỉ có các nhà nghiên cứu muốn nghiên cứu cổ trùng Điểu Tâm thôi, tôi không có hứng thú với mấy con côn trùng kỳ quái đó.”
Cổ bà cười lạnh hai tiếng: “Thật muốn m.ó.c t.i.m ngươi ra nuôi cổ trùng.”
Đội trưởng bị lời bà ta nói khiến cho rợn tóc gáy, nổi da gà khắp người.
Lúc này, trong điện thoại truyền đến giọng nói của An Như Cố: “Tôi đoán bà nói lời này là để dọa anh ấy, kỳ thực không phải trái tim của ai cũng có thể dùng để nuôi cổ trùng Điểu Tâm.”
Nụ cười của Cổ bà cứng đờ trên mặt, cúi đầu nhìn chiếc điện thoại trên bàn, sắc mặt âm trầm: “… Ý cô là gì?”
An Như Cố khẽ động tâm niệm, nói ra suy đoán của mình: “Tôi không biết nguyên lý điều khiển con người của cổ trùng Điểu Tâm, nhưng có thể đoán ra một chút. Cổ trùng hẳn là cũng giống như con người, chú trọng cội nguồn. Bà không có cách nào điều khiển cổ trùng mà bà ngoại bà hạ, bà chỉ có thể điều khiển cổ trùng mà chính tay bà hạ mà thôi.”
Cổ trùng trên người cụ cố Vệ Minh Ngôn là do bà ngoại Cổ bà hạ, sau đó truyền từ đời này sang đời khác, cổ trùng trên người tất cả hậu duệ đều bắt nguồn từ cụ cố Vệ Minh Ngôn. Chỉ có một người là đặc biệt, đó chính là ông cụ họ Vương, cổ trùng trên người ông cụ họ Vương là do Cổ bà hạ.
Giọng nói của Cổ bà khàn khàn, khô khốc, như thể đang đẩy một khúc gỗ mục nát, xen lẫn vài phần thích thú: “Rồi sao?”
An Như Cố thản nhiên nói: “Tôi từng xem qua một số tài liệu, Tâm Cổ là một trong những loại cổ trùng nổi tiếng nhất Miêu Cương. Nghe nói sau khi con gái Miêu Cương thành hôn, sẽ hạ loại cổ trùng này lên người mình và chồng, sẽ sống c.h.ế.t có nhau, hơn nữa không thể thay lòng đổi dạ. Đặc điểm là trên người hai vợ chồng đều sẽ có cổ trùng, nên còn được gọi là cổ Đồng Tâm.”
“cổ trùng Điểu Tâm là cổ trùng thời cổ đại, theo lý mà nói là tổ tiên của Tâm Cổ, cơ chế hoạt động có lẽ cũng có điểm tương đồng.”
“Hôm đó hẳn là bà chưa nói hết, bà ngoại bà không chỉ hạ cổ trùng lên người bạn đời của mình, mà còn tự hạ cổ trùng lên người mình. Chỉ khi trong cơ thể có một nửa cổ trùng, mới có thể điều khiển nửa cổ trùng còn lại.”
Đội trưởng Cục Quản lý Đặc biệt đang nghe lén bên cạnh nghe vậy, sắc mặt đại biến, nhìn Cổ bà với vẻ kinh hãi: “… Trong tim bà có cổ trùng?”
Anh ta kiến thức uyên bác, từng nghe nói qua rất nhiều cổ bà hạ bản mệnh cổ lên người mình, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể khống chế cổ trùng. Không ngờ người đàn bà này còn tàn nhẫn hơn, ngay cả cổ trùng thời cổ đại cũng dám gieo vào người mình.
Cổ bà lại cười khan, vô cùng quỷ dị, không hề che giấu, thẳng thắn nói: “… Cô ta nói đúng đấy, cổ trùng Điểu Tâm quả thực là dùng m.á.u tim để nhận chủ.”
cổ trùng Điểu Tâm còn mạnh hơn Tâm Cổ thông thường, bởi vì có thể di truyền từ đời này sang đời khác.
Lúc bà ngoại kết hôn, đã dùng m.á.u tim nuôi dưỡng cổ trùng Điểu Tâm, sau đó hạ lên người hai vợ chồng. Bà ngoại bị đuổi ra khỏi Cổ tộc, đến một Miêu trại khác an cư lạc nghiệp, tâm đã nguội lạnh, lại thêm lao lực thành bệnh, bốn mươi tuổi đã thoi thóp.
Lúc đó, bà ngoại hơi thở mong manh, nhìn bà ta - lúc đó còn thơ dại - nằm bên giường bệnh, nói: “Chúng ta nên sống c.h.ế.t có nhau, sau khi ta chết, sẽ thôi động cổ trùng, ông ngoại con cũng sẽ chết.”
Cổ bà lúc đó đã hiểu chuyện rất sớm, trong lòng oán hận ông ngoại đã bỏ rơi bà, giọng nói tràn đầy sự tàn nhẫn của trẻ con: “Bà ngoại, ông ngoại sinh rất nhiều con với người khác, không thích chúng ta, chi bằng để bọn họ đều đi theo ông ngoại đi.”
Tại sao bọn họ được sống sung sướng, vui vẻ như vậy, còn nhà bà ta lại thê thảm thế này?
Bà ngoại lúc trẻ rất tàn nhẫn, nhưng lúc này lại có chút mềm lòng: