Dì Trương cầm điện thoại lên, giơ camera trước về phía sau, một người đàn ông gần ba mươi tuổi hiện ra trên màn hình livestream.
Nghe dì Trương nhờ An Như Cố xem bói hộ, Tiểu Tôn trong lòng cảm kích vô cùng.
Trong hội tìm kiếm người thân của họ, không ít người từng nghe danh An Như Cố, biết cô xem bói rất chuẩn. Lúc nãy, khi dì Trương rút thăm trúng thưởng, mọi người đều vô cùng phấn khích.
Có vẻ như ông trời cũng đang giúp dì Trương tìm con trai.
Người đàn ông vừa chúc mừng dì Trương, vừa nghĩ đến người thân vẫn chưa tìm thấy của mình, không khỏi có chút chạnh lòng.
Bao giờ anh mới tìm được mẹ của mình đây?
Thấy camera hướng về phía mình, anh vội xua tay trước ống kính, cười toe toét, lễ phép nói: “Chào streamer, dì Trương chỉ nói đùa thôi, không cần xem cho tôi đâu, đừng vì tôi mà phá vỡ quy tắc của cô.”
Nói xong, anh bước sang một bên, ra khỏi ống kính, vội vàng nói với dì Trương: “Dì không cần phải giúp con đâu, dì tự xem bói cho mình đi.”
Nghe nói ngành nghề xem bói rất coi trọng quy tắc.
Dì Trương làm vậy là muốn tốt cho anh, nhưng anh không muốn dì Trương khiến streamer lớn không vui. Nhỡ đâu streamer xem bói thần kỳ này không thèm xem cho dì nữa thì sao?
Thấy anh từ chối, dì Trương đành ngồi xuống ghế, nhìn vào ống kính nói: “Vậy đại sư, cô xem cho tôi trước đi, cảm ơn cô.”
“... Được.”
Thấy người đàn ông biến mất khỏi màn hình, An Như Cố thu hồi ánh mắt.
Cô bấm ngón tay tính toán, nói: “Để tôi xem qua gia đình của dì trước. Ngày trụ bát tự của dì là Mậu Tý, trong giới xem mệnh có câu, trên đời không có Mậu Tý nghèo. Gia cảnh dì rất khá giả, cha mẹ đều là người có học thức, đúng không?”
Dì Trương gật đầu lia lịa: “Gia cảnh nhà tôi quả thật rất khá giả, mấy chục năm trước, cha mẹ tôi đều là công nhân viên chức, bây giờ vẫn ổn.”
An Như Cố lại nói: “Tử nữ cung cho thấy dì có một trai một gái, con trai lúc bốn tuổi thì xa cách dì. Từ sau khi con trai rời đi, quan hệ gia đình dì không còn hòa thuận nữa, đúng không?”
Dì Trương nghe vậy sững người một lúc, trong mắt thoáng qua vẻ mất tự nhiên: “Đúng vậy, chồng tôi để mẹ chồng tôi chăm sóc con trai tôi, nói ra thì khó nghe, mẹ chồng tôi có phần thiên vị, bà ấy coi trọng em chồng tôi hơn, không quan tâm đến con trai tôi lắm. Lúc đó, tôi từ thành phố về quê, thấy con trai tôi đầu tóc rối bù, bẩn thỉu như ăn mày.”
“Lúc đó, tôi đã nghĩ, không thể để mẹ chồng chăm sóc con nữa, định đón thằng bé lên thành phố. Thế nhưng... chưa kịp nói với mẹ chồng thì bà ấy bất cẩn để lạc mất con trai tôi ở chợ, sau đó không tìm thấy nữa.”
“Điều quan trọng là mẹ chồng tôi không hề nhận lỗi, chồng tôi còn bênh vực bà ấy, lúc đó tôi như phát điên. Vừa hận họ vừa hận bản thân, biết thế đã không đồng ý để chồng mang con về cho mẹ chồng nuôi.”
Dì Trương thở dài não nề, vẻ mặt đau buồn, mặc dù đã hai mươi năm trôi qua, nhưng nỗi đau mất con vẫn in sâu trong tim, không bao giờ quên được.
“Sau đó, tôi dẫn con gái theo, ly hôn với chồng. Anh ấy cũng có con trai, đối xử với tôi rất tốt, luôn ủng hộ tôi tìm con trai.”
“Mọi người xung quanh nói tôi có thể sinh thêm một đứa con trai nữa, biết đâu sẽ rất giống Khang Khang. Nhưng đó làm sao có thể là Khang Khang của tôi được?”
Dì Trương càng nói mắt càng đỏ, lại khóc. Bà không phải là người hay khóc, nhưng mỗi khi nhắc đến chuyện con trai, nước mắt lại không kìm được.
Bà không miêu tả quá nhiều về nỗi đau của mình, nhưng khán giả đều có thể cảm nhận được bà đau lòng đến nhường nào.
【Kẻ buôn người tội ác tày trời, đáng ghét!】
【Tôi thật sự không chịu nổi nữa, không có mua bán thì không có g.i.ế.c hại. Những gia đình mua trẻ em không thể làm thủ tục nhận con nuôi một cách chính đáng sao? Có phải cảm thấy nuôi một đứa trẻ từ nhỏ thì sẽ dễ dàng thân thiết hơn? Chúc những kẻ như các người nuôi ai cũng là sói mắt trắng.】
【Đối với một gia đình, không gì đáng ghét hơn kẻ buôn người, cho dù tìm thấy con thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Con của dì Trương đã nhận giặc làm cha hơn hai mươi năm, e rằng rất khó chấp nhận một cặp cha mẹ mới, haiz.】
Dì Trương vừa lau nước mắt, vừa nói: “Đại sư, tôi nghe bạn bè nói cô có thể tìm người, cô có thể giúp tôi tìm xem con trai tôi đang ở đâu không? Không tìm được cũng không sao, tôi biết rất khó.”