Dì Trương thấy An Như Cố còn trẻ, cũng không hề tỏ vẻ gì, vô cùng lịch phép và nhiệt tình, nịnh nọt nói: “Chào streamer, trước đây tôi có xem livestream của cô, cảm thấy cô xem bói rất giỏi, còn lợi hại hơn cả thầy xem bói dưới gầm cầu vượt ở chỗ chúng tôi nữa.”
“Cảm ơn.” An Như Cố làm đúng trình tự: “Trả tiền bói trước đã, sau đó tôi sẽ xem bói cho bà, tiền bói là một quả pháo năng lượng cao.”
“Được được được.” Dì Trương sảng khoái tặng một quả pháo năng lượng cao.
Sau khi tặng quà xong, bà thở dài, lẩm bẩm: “Streamer, hôm nay tôi rút thăm trúng thưởng của cô, tôi rất vui, nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng. Trước đây tôi đã tìm rất nhiều thầy xem bói rồi, tiếc là vẫn không có kết quả.”
Bà không phải là không tin An Như Cố xem bói, thật ra bà rất tin, thậm chí còn cầu nguyện trong lòng vị streamer xem bói này có năng lực siêu phàm.
An Như Cố bèn nói: “Bà có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Ai ngờ dì Trương vừa nói, nước mắt đã lưng tròng, những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má.
Bà chỉ đành quay đầu sang một bên, lau nước mắt, cảm xúc nhất thời có chút sụp đổ.
Lúc này, có mấy người đi đến bên cạnh dì Trương. Phần lớn đều là người lớn tuổi, chỉ có một ít là người trẻ tuổi.
Họ chân thành khuyên nhủ: “Đừng khóc nữa, nhất định bà sẽ tìm thấy thằng bé.”
“Đừng khóc đến hỏng người, thân thể là vốn quý nhất. Nếu như thân thể suy sụp thì sẽ không tốt. Phải giữ tâm trạng thoải mái. ”
“Đúng vậy, chỉ có chăm sóc tốt cho bản thân thì mới có thể tiếp tục tìm kiếm.”
Dì Trương được an ủi, tâm trạng dần bình tĩnh trở lại, nói vài lời cảm ơn với họ, sau đó lại cầm điện thoại lên, giọng nói vẫn còn nghẹn ngào: “Lý do tôi muốn xem bói là vì con trai tôi bị lạc mất. Năm nó bốn tuổi, đã bị bọn buôn người bắt cóc, tôi đã tìm kiếm nó hơn hai mươi năm rồi, nhưng vẫn không thấy.”
“Tôi đã đăng ký thông tin ở đồn cảnh sát, cũng đã nhập thông tin gen, đã tìm thấy vài người nghi ngờ là con trai tôi, nhưng chúng tôi đã làm xét nghiệm ADN, tiếc là không phải.”
“Bây giờ mạng xã hội phát triển, tôi đã tham gia vào một số tổ chức tìm kiếm người thân. Chúng tôi đều đang tìm kiếm người thân thất lạc, có lẽ là có chung chủ đề nên rất thân thiết. Hôm nay chúng tôi có một buổi offline, mọi người cùng nhau trò chuyện.”
Trái tim khán giả trong phòng livestream thắt lại.
【Dì thật đáng thương, thất lạc hơn hai mươi năm rồi, ai chịu nổi đây? Tôi cũng có con, nếu như bị bắt cóc thì thật sự rất suy sụp, hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t bọn buôn người.】
【Khóc rồi, ở gần nhà tôi có rất nhiều kẻ buôn người, con trai nhà hàng xóm cũng bị bắt cóc, hai vợ chồng họ đã nghỉ việc, đi tìm con trai suốt hai mươi năm nay, vẫn chưa tìm thấy. Đời người có được bao nhiêu cái hai mươi năm?】
【Sinh ly tử biệt thật quá đau khổ, bọn buôn người thật đáng chết, chẳng lẽ chúng không có con cái hay sao? Không có chút lương tâm nào cả.】
【Chúng nó không phải người nữa rồi, sao có thể có lương tâm được? Rất có thể tiền mà chúng kiếm được sau khi bắt cóc trẻ con chính là để nuôi con của mình đấy.】
Vừa nói, dì Trương vừa quay đầu nhìn một người đàn ông, cảm động nói: “Thật ra tôi có thể kiên trì nhiều năm như vậy, cũng là nhờ có một người.
Rất nhiều lúc tôi đã muốn bỏ cuộc, nghĩ thôi buông xuôi đi, có lẽ thằng bé đang sống rất tốt ở một nơi khác, không tệ như tôi nghĩ. Hoặc là thằng bé căn bản không muốn tôi quấy rầy cuộc sống của nó.
Vô số lần muốn từ bỏ, nhưng cậu ấy vẫn luôn động viên tôi.”
“Đại sư, tôi tặng quà cho cô, cô có thể xem cho cậu ấy một quẻ được không?”
(Hết chương)