Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

 

“Cô có ảnh của người vô gia cư này không? Nếu có, tôi có thể xem chính xác hơn.”

Charlotte như bừng tỉnh, đứng dậy: “Tôi đi hỏi thanh tra.”

Cô ta rời khỏi phòng, đi ra vườn.

Khu vườn ngày thường rất yên tĩnh, bây giờ lại ồn ào náo nhiệt.

Cảnh sát đang tụ tập lại, trao đổi manh mối.

Charlotte tìm cảnh sát trưởng để xin ảnh người vô gia cư.

Cảnh sát trưởng hỏi cô ta tại sao, Charlotte nói: “Tôi tìm một thầy bói, nhờ cô ấy xem giúp, rốt cuộc là ai đã g.i.ế.c người vô gia cư này.”

Cảnh sát: “???”

Tìm thầy bói phá án? Cô này đầu óc có vấn đề à?

“Cô ơi, tôi biết cô rất căng thẳng, nhưng cô đừng lo lắng, chuyện này cứ giao cho chúng tôi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức điều tra.”

Charlotte: “Các anh không hiểu! Thầy bói này rất giỏi!”

Cô ta lấy điện thoại ra, tìm kiếm An Như Cố trên Facebook, hiện ra rất nhiều video, đưa điện thoại cho cảnh sát: “Các anh xem đi, thầy bói này siêu giỏi, đến giờ vẫn chưa xem sai bao giờ. Các anh chưa xem video à?”

Cảnh sát không hề tin tưởng, có chút cạn lời: “Chưa xem. Cô ơi, tôi nghĩ tôi phải nhắc lại một câu, bói toán không thể dùng để phá án, đừng để bị lừa.”

Nếu mời chuyên gia phá án đến thì cũng được, mời thầy bói đến chẳng phải là trò cười sao? Nhất là đây lại là thầy bói Trung Quốc. Anh ta cảm thấy kỹ năng phá án của mình bị xúc phạm.

Dù Charlotte có giải thích thế nào, đối phương vẫn không tin vào thuật bói toán.

Charlotte chỉ có thể bỏ cuộc, lùi một bước, xin được ảnh người vô gia cư, rồi rời khỏi vườn, trở về phòng.

Cô ta gửi ảnh qua hậu trường.

An Như Cố nhìn tướng mạo của người này, người này đúng là đã chết, hơn nữa thời gian tử vong cũng gần giống với thời gian cảnh sát điều tra, xem ra đây chính là nạn nhân.

Cô nhắm mắt lại, kiên nhẫn tính toán sự thật của vụ án.

Kết quả tính toán một hồi, cô đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, bỗng chốc mở mắt ra.

Charlotte thấy cô có động tĩnh, vội vàng hỏi: “Thế nào? Có phải Peter g.i.ế.c người không?”

Cô ta vô cùng mong đợi nghe được lời phủ nhận từ miệng An Như Cố, nhưng sự việc lại trái ngược.

Đối diện với ánh mắt mong chờ của người hữu duyên, An Như Cố đột nhiên nói một câu khiến tất cả mọi người kinh ngạc: “Người đúng là do anh ta giết.”

Charlotte nghe vậy như sét đánh ngang tai, vô lực ngã ngồi trên ghế, xoa trán, khó chấp nhận sự thật kinh hoàng này: “Vậy mà đúng là anh ta… Người vô gia cư đó thật đáng thương.”

“Chẳng lẽ là anh ta thua cá độ bóng đá, nên muốn đi cướp?”

“Nhưng người vô gia cư không tiền không quyền, tại sao anh ta lại đi cướp một người vô gia cư?”

Charlotte hoang mang, nghĩ mãi không hiểu, khán giả cũng vậy.

[Người vô gia cư thật đáng thương, không người thân không bạn bè, c.h.ế.t cũng không ai biết, may mà có người hữu duyên phát hiện.]

[Người vô gia cư: Tôi chính là kẻ xui xẻo nhất thiên hạ.]

An Như Cố nghe vậy, nhìn kỹ bức ảnh đối phương gửi cho mình, khẽ thở dài: “Cô đừng thương hại Peter, cũng đừng thương hại người vô gia cư này, vì hai người này là đồng bọn.”

Charlotte nghe thấy giọng nói kinh ngạc của chính mình: “Cô đang nói gì vậy?”

An Như Cố nói sự thật: “Người vô gia cư này bát tự Thất Sát quá nhiều mà không có chế, không phải người lương thiện, ngày thường trộm cắp vặt không ít, hơn nữa quen biết Peter.”

“Cách đây không lâu, họ bàn bạc, muốn g.i.ế.c bố cô.”

“Đáng tiếc an ninh nhà cô rất tốt, bố cô, một bác sĩ, cũng thường xuyên đi công tác, họ thử nhiều lần vẫn không thành công.”

“Người vô gia cư này bát tự nhiều sao xấu, khí chất ô trọc, tâm địa bất chính, lòng tham rất lớn. Cho dù sự việc không thành công, cũng muốn có thù lao. Cuối cùng hai người cãi nhau vì chuyện tiền nong.”

“Peter tức giận, g.i.ế.c anh ta, rồi chôn ở vườn nhà cô.”

Charlotte: “???”

Lời An Như Cố như sấm sét giữa trời quang, khiến Charlotte không kịp trở tay.

“Họ muốn g.i.ế.c bố tôi?! Tại sao?”

Trong lòng An Như Cố có một suy đoán mơ hồ, liền hỏi: “Cô có ảnh của Peter không? Tôi đã có manh mối.”

“Có.” Charlotte như bừng tỉnh, vội vàng gửi ảnh qua.

An Như Cố nhìn bức ảnh này, suy tính hồi lâu, quả nhiên đúng như dự đoán.

Cô thu hồi suy nghĩ, chậm rãi nói: “Peter và mẹ cô ngoại tình.”

Charlotte: “!!!”

Khán giả trong phòng livestream: “!!!”

[Ban đầu tưởng người vô gia cư và người làm vườn là kẻ xui xẻo, không ngờ họ không phải, hóa ra chú hề lại là chính tôi.]

[Có người bố không chỉ bị cắm sừng, mà còn bị ám sát… Tôi lần đầu tiên thấy người xui xẻo như vậy.]

[Bố của người hữu duyên: Thì ra tôi mới là kẻ xui xẻo nhất thiên hạ!]

[Charlotte: Trong lòng tôi coi anh như bố, không ngờ anh thật sự muốn làm bố tôi.]

Mặt Charlotte trắng bệch, không dám tin vào những lời cô nói: “Làm sao hai người họ có thể…”

Trong khoảnh khắc, trong đầu cô ta hiện lên những chi tiết khi hai người ở bên nhau.

Advertisement
';
Advertisement