Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh

 

“Chiều nay, tôi cũng như mọi khi, ngồi bên bàn trong vườn, cầm máy tính bảng chơi game. Trước đây ngày nào cũng ngửi thấy mùi hương hoa cỏ tươi mát, nhưng không hiểu sao hôm nay, mùi hương ấy lại lẫn với một mùi hôi khó tả.”

“Tôi cứ tưởng là con ch.ó của tôi đã lén đi vệ sinh ở một góc khuất nào đó, nên không chơi game nữa, đứng dậy đi kiểm tra, phát hiện mùi hôi thối ấy phát ra từ bụi hoa hồng.”

“Tôi đi tới xem, thấy đất ở đó bị đào lên, bốc ra một mùi hôi thối khó tả, càng đến gần càng thấy buồn nôn. Tôi không nhịn được, nôn thốc nôn tháo!”

“Tôi nghi ngờ người làm vườn mới đến đã chôn sầu riêng ở bụi hoa hồng yêu thích của tôi, đó là loại quả tôi ghét nhất. Tôi quyết định, đợi bố mẹ về, nhất định phải sa thải người làm vườn này, cho người làm vườn cũ là Peter quay lại. Dù sao người mới này làm việc đúng là một đống…”

“Sau đó tôi cầm cuốc, định đào sầu riêng lên, kết quả tôi đào được một cánh tay…”

Nói đến đây, Charlotte như nhìn thấy cảnh tượng đó một lần nữa, lập tức không chịu nổi, nôn ọe trước ống kính, trông như sắp ngất xỉu.

Rất nhiều khán giả trong phòng livestream sau khi biết được nội dung cô ta nói qua phần mềm dịch, đều đồng loạt hít một hơi lạnh, nhất thời vô cùng kinh ngạc.

[Trời đất ơi, đào đất đào được cánh tay, đúng là ám ảnh cả đời!]

[Tai bay vạ gió, tôi xin phong tặng cô ấy là người xui xẻo nhất phòng livestream!]

[Mẹ ơi, tôi không dám xem nữa, còn kích thích hơn cả truyện ma.]

Sắc mặt An Như Cố dần trở nên nghiêm trọng: “Cảnh sát đã đến chưa?”

“Cảnh sát đã đến rồi.” Charlotte cố gắng kìm nén cơn buồn nôn, như không chịu nổi mà xoa trán, vẻ mặt hoảng hốt: “Nhà chúng tôi đã bị phong tỏa, cảnh sát vẫn đang ở trong vườn.”

“Qua điều tra sơ bộ và giám định, cảnh sát nói đó là một người vô gia cư, thời gian tử vong cách hiện tại không lâu. Vốn được chôn rất sâu, khó phát hiện. Nhưng gần đây thời tiết hơi nóng, mùi rất nặng, nên tôi mới ngửi thấy.”

An Như Cố trầm ngâm: “Đã có nghi phạm chưa?”

Charlotte: “Thanh tra nói, tên tội phạm này có thể đào một cái hố sâu như vậy mà không kinh động đến chúng tôi, rất có thể là hai người làm vườn nhà chúng tôi.”

“Hiện tại, người làm vườn mới đến đã bị cảnh sát khống chế, nhưng anh ta kiên quyết không nhận tội, nói mình mới đến tuần này, không liên quan đến anh ta. Sau khi pháp y giám định, phát hiện thời gian không trùng khớp, cơ bản đã loại trừ nghi ngờ đối với anh ta.”

“Vì vậy, các thanh tra đã đi tìm người làm vườn cũ của nhà chúng tôi, Peter.”

“Họ gọi điện trước, kết quả điện thoại tắt máy, chỉ có thể đến nhà anh ta điều tra. Kết quả phát hiện, anh ta cũng không có nhà!”

“Bạn bè của anh ta nói, sau khi nghỉ việc, anh ta đã nói với mọi người rằng anh ta thua cá độ bóng đá, sẽ đến Trung Quốc làm giáo viên tiếng Anh để kiếm tiền.”

“Hơn nữa, ngay hôm nay, Peter còn nhắn tin cho họ, nói làm giáo viên tiếng Anh ở nước ngoài rất kiếm tiền, nếu có cơ hội thì họ cũng có thể thử.”

“Thanh tra bảo bạn của Peter tiếp tục nhắn tin cho Peter, nhưng bên kia không hề trả lời, cũng không nói mình đang ở đâu.”

“Thanh tra nói, Peter có đủ thời gian và cơ hội gây án, việc nghỉ việc cũng rất giống bỏ trốn, rất đáng ngờ. Nhưng đây là vụ án xuyên quốc gia, nên khó xử lý, hiện vẫn đang trong quá trình điều tra.”

Nói đến đây, Charlotte tỏ vẻ không thể tin nổi: “Chúa ơi, bình thường anh ta trông rất thật thà, rất tốt bụng, đối xử với tôi cũng rất tốt. Tôi không thể ngờ anh ta lại g.i.ế.c người.”

“Trước đây có lần, tôi bị bạn học ở trường theo dõi quấy rối, về nhà khóc một trận. Anh ta chạy đến hỏi tôi làm sao, tôi kể chuyện cho anh ta nghe, anh ta lập tức đi dạy dỗ tên khốn đó! Đánh hắn ta te tua! Trong lòng tôi, anh ta giống như bố tôi vậy.”

“Mặc dù các thanh tra đều nghi ngờ anh ta, nhưng tôi nghĩ không thể nào là anh ta! Bố mẹ tôi cũng nghĩ vậy!”

“Biết đâu có người lén lút đến nhà chúng tôi đào hố! Cho dù cái hố này thật sự do anh ta đào, tôi nghĩ có thể anh ta bị ép buộc.”

Peter đã ở nhà họ hơn mười năm, quan hệ với họ rất tốt, thường xuyên ăn uống cùng nhau, như người nhà vậy. Người thật thà như vậy sao có thể g.i.ế.c người?

An Như Cố thản nhiên nói: “Biết người biết mặt không biết lòng. Vậy cô muốn tôi xem gì?”

Charlotte ngập ngừng, rất phân vân, đột nhiên nói: “Tôi muốn xem rất nhiều thứ, được không?”

An Như Cố đối mặt với người phụ nữ trẻ gần như suy sụp này, kiên nhẫn an ủi: “Đương nhiên là được.”

Charlotte thở phào nhẹ nhõm, đây coi như là tin tốt duy nhất trong ngày kinh hoàng này.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi muốn biết, rốt cuộc là tên khốn nào đã g.i.ế.c người vô gia cư này, còn chôn xác ở vườn nhà chúng tôi!”

Advertisement
';
Advertisement