13.
Sau khi chị tôi và Kỳ Niên chính thức thành đôi, tôi không còn ở nhà nhiều nữa.
Lý do cũng đơn giản thôi.
Hai người đó thực sự quá thân mật đến mức nhìn thấy thôi là muốn nổi da gà, ở đâu cũng có thể khiến người khác chướng mắt.
Tôi không chịu nổi, quyết định đến trung tâm thương mại chọn quà cho Thẩm Quan, tiện thể đợi anh ấy tan làm.
Quà vừa mới gói xong thì chị tôi gọi điện, giọng hốt hoảng:
“Tiểu Chiếu, em mau về đi, Kỳ Niên và Thẩm Quan đánh nhau rồi!”
Tôi cầm quà lên, vội vàng chạy về nhà.
Trên đường, tôi suy nghĩ đôi chút về tình hình hiện tại.
Nếu Kỳ Niên đang ở thế yếu, chị tôi chắc chắn sẽ không rảnh mà gọi điện cho tôi, thậm chí có khi còn giúp anh ấy đánh Thẩm Quan.
Vậy nên, người bị đánh hiện tại là Thẩm Quan.
Nghĩ đến đây, tôi thúc giục tài xế: “Lái nhanh lên!”
Khi tôi về đến nhà, cuộc chiến giữa Kỳ Niên và Thẩm Quan đã kết thúc.
Cả hai người đều có vài vết thương trên mặt. Kỳ Niên vừa nhìn thấy tôi bước vào liền định xông tới tiếp tục ra tay.
Tôi lập tức đẩy anh ta ra, bực bội nói: “Anh định làm gì?
Tôi cứ tưởng anh ta còn hiểu lầm là Thẩm Quan thích chị tôi.
Rồi khi thấy Thẩm Quan đang lau vết m.á.u bên khóe miệng, tôi không nương tay chút nào mà đẩy anh ta một cái.
Kỳ Niên không kịp đề phòng, loạng choạng lùi lại.
Thấy chị tôi đứng bên cạnh, tôi ngẩng đầu lên, chuẩn bị đối mặt cứng rắn với họ.
Không ngờ chị chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi không nói một lời, đỡ Kỳ Niên lên lầu.
Chưa kịp ngạc nhiên, Thẩm Quan phía sau lại rên lên một tiếng.
Tôi vội vàng quay lại xem tình hình của anh ấy.
Vết thương trên mặt cũng không quá nghiêm trọng, nhưng trên người thì nặng hơn, trông có vẻ đáng sợ.
Tôi xót xa, đi tìm hộp thuốc, hơi hất cằm về phía anh ấy: “Cởi áo ra.”
Thẩm Quan vừa cởi cúc áo, vừa nhỏ giọng an ủi tôi: “Anh không sao thật mà, không bị thương ở đâu đâu.”
Miệng thì nói vậy, nhưng khi bông thuốc trong tay tôi chạm vào vết thương, anh vẫn không nhịn được mà rên lên một tiếng đau đớn.
Cơn giận vừa tắt lại bùng lên:
“Tại sao anh ta lại đánh anh?”
Kỳ Niên trước giờ luôn chọn cách làm kẻ yếu, dù có hiểu lầm Thẩm Quan thích chị tôi cũng sẽ nhắm vào chị tôi mà ra tay, chứ không phải đánh Thẩm Quan.
Đang suy nghĩ thì Thẩm Quan lại rên lên một tiếng đau đớn.
Tôi giật mình, nghĩ rằng mình mạnh tay quá.
Nhưng cúi xuống nhìn lại thì thấy chỗ tôi vừa thoa thuốc hoàn toàn không có vết thương.
Thẩm Quan rên cái gì chứ?
Để kiểm chứng suy đoán trong lòng, tôi cố ý bôi thuốc vào chỗ không có vết thương.
Thẩm Quan cắn răng, trông như đang cố gắng chịu đau.
Vậy là anh đang giả bộ tội nghiệp để lừa tôi?
Tôi tức đến nỗi bôi mạnh tay hơn: “Thẩm Quan, anh nhìn kỹ xem, trên vai có vết thương không?”
Để anh ấy dễ nhìn, tôi tiện tay lấy cái gương nhỏ trên bàn đưa cho anh ấy.
Mặt Thẩm Quan lập tức đỏ bừng: “Anh… cái đó…”
Anh lúng túng mãi mà không thể giải thích rõ ràng.
Tôi thu dọn đồ đạc, khoanh tay nhìn anh với vẻ mặt lạnh lùng.
Thẩm Quan nhanh chóng chịu thua, ngoan ngoãn thú nhận:
“Chị em nói, để cảm ơn anh đã giúp chị ấy có được Kỳ Niên, chị ấy cũng muốn giúp anh một tay, để chúng ta tiến triển nhanh hơn."
“Cô ấy còn bảo rằng, em thấy anh bị đánh nhất định sẽ xót xa, nhất thời anh hồ đồ, liền đồng ý."
“Xin lỗi em, anh lần sau sẽ không dùng chiêu này nữa.”
Anh vừa nói vừa cố gắng nắm lấy gấu áo tôi, nhưng tôi lại tránh đi.
Sắc mặt Thẩm Quan lập tức trở nên ủ rũ.
Anh lặng lẽ đứng dậy từ sofa, cúi đầu nói: “Xin lỗi vì đã khiến em lo lắng, anh về trước đây.”
Tim tôi nhói lên, theo phản xạ liền gọi anh: “Anh đợi đã.”
Vừa dứt lời, tôi lại có chút hối hận.
Chả trách chị tôi lại dễ dàng bị những chiêu trò của Kỳ Niên mê hoặc đến vậy.
Ai mà nhẫn tâm không mềm lòng được cơ chứ?
Thẩm Quan len lén quay đầu nhìn biểu cảm của tôi, rồi lẳng lặng bước lại ngồi bên cạnh tôi.
Động tác không khác gì tôi lúc trước.
Thấy tôi mãi chưa nói gì, anh lại bắt đầu tự kiểm điểm:
“Anh thật sự sai rồi, em lo lắng cho anh đến vậy, vậy mà anh lại làm theo mấy chiêu trò vớ vẩn của họ.”
Tôi suýt chút nữa không nhịn được mà bật cười.
So với trà nghệ của Kỳ Niên, tài diễn của Thẩm Quan đúng là có hơn chứ chẳng kém gì.
Tôi quay đầu lườm anh:
“Anh ngốc à? Đã dùng khổ nhục kế thì dùng cho đúng, sao lại để anh ta đánh thật?”
Hồi nhỏ Kỳ Niên giả vờ bị thương suốt.
Chị tôi còn xót đến mức muốn phát khóc.
Thẩm Quan lại thật thà đến mức này.
Giọng anh lại nhỏ hơn nữa:
“Anh cũng không nghĩ là anh ta ra tay mạnh đến thế.”
Nói rồi, anh khẽ kéo tay tôi:
“Tha lỗi cho anh đi, chỉ vì em mãi không chịu nhận lời tỏ tình của anh, anh mới nóng lòng muốn thử chiêu này.”
Đây nhất định cũng là lời chị tôi dạy.
Tôi có thể đoán ra chị ấy nói câu gì.
“Nếu em ấy xót anh, chứng tỏ em ấy cũng thích anh, anh có thể tiếp tục cố gắng, nếu không xót thì anh có thể từ bỏ.”
Thẩm Quan ghé lại gần hơn, ra vẻ đáng ghét: “Vừa nãy em rất lo lắng cho anh đấy.”
Tôi cố ý đẩy anh một cái, đứng dậy định lên lầu: “Vừa nãy thì có, giờ thì hết rồi.”
Thẩm Quan hoảng lên: “Vậy phải làm sao bây giờ, có cần để anh ta đánh anh thêm trận nữa không?
“Anh biết ngay tên đó cố tình hại anh, hại đến nỗi anh còn chẳng có cơ hội để cố gắng tiếp."
“Anh bây giờ sẽ tìm hắn ta đánh hắn thêm trận nữa!”
Tôi kéo anh lại: “Sao anh dễ bị lừa thế?”
Thẩm Quan ngẩn người một giây, sau đó vui mừng khôn xiết:
“Vậy là anh còn cơ hội sao? Vậy bây giờ anh có thể tỏ tình lần nữa không? Em không đồng ý cũng không sao, anh vẫn sẽ tiếp tục cố gắng.”
Tôi không nỡ trêu anh thêm nữa, chỉ tay về phía hộp quà bên cạnh:
“Mua cho anh đấy, vốn định tỏ tình trước cho anh bất ngờ, ai ngờ anh lại chơi tôi một vố như vậy.”
Chưa kịp nói hết, Thẩm Quan liền vội vàng nói:
“Đồng ý, đồng ý, anh đồng ý rồi, em không được nuốt lời nữa.”
Anh nhẹ nhàng hôn lên trán tôi: “Anh rất thích.”
Tôi liếc nhìn món quà bên cạnh còn chưa mở.
Ừm...
Thôi kệ vậy.
14.
Để không cho tôi có cơ hội đổi ý, tối đó Thẩm Quan trực tiếp ở lì trong nhà tôi.
Khi anh ấy đang tháo quà ra trước mặt tôi, không quên chê bai Kỳ Niên:
"Thật ra, lúc anh ta nói dùng cách này, anh đã thấy anh ta có phần mưu mô rồi, không lạ gì khi từ bé em đã ghét anh ta. Cũng vì nghĩ vậy, anh nhân cơ hội cho anh ta một trận.
Thật ra, Kỳ Niên cũng bị thương không nhẹ, xem như anh báo thù việc anh ta tung tin đồn bên ngoài. Ài, em xem anh ta đi, chẳng bao giờ thẳng thắn như anh."
Tôi thật sự không nhịn nổi:
"Thẩm Quan, anh đừng có học cái kiểu trà xanh đó."
Thỉnh thoảng một lần, tôi còn chịu được.
Nhưng nếu học thành Kỳ Niên, tôi thật sự không thể chịu nổi.
Tôi có ám ảnh với kiểu đó!
Thẩm Quan ngay lập tức đổi giọng: "Anh ghét nhất là người trà xanh, mưu mẹo kiểu đó, em yên tâm chắc chắn anh sẽ không học theo."
Nói rồi, anh lại ghé sát tôi: "Vậy em thích kiểu người thế nào?"
Tôi suy nghĩ một chút: "Kiểu như trước đây của anh, em rất thích."
Vừa dứt lời, Thẩm Quan lập tức hóa thành sói, những nụ hôn nhẹ nhàng rơi khắp mặt tôi:
"Được, vậy anh không giả vờ nữa."
Nói hơi sớm rồi.
┭┮﹏┭┮