Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Đối diện với yêu cầu của Trần Nam, Diệp Phong cũng không tranh luận gì nhiều. Anh chỉ đồng ý, coi như là lời cảm ơn vì đã cho anh mượn tiền.  

             “Tôi đi mua chút đồ, mua xong sẽ quay lại. Yên tâm đi, tôi không chạy đâu, tôi vẫn đáng tin lắm”.  

             “Với không cần nhiều như thế này, hai trăm tệ là đủ rồi”.  

             Diệp Phong sợ muộn quá các cửa hàng đóng cửa hết nên định mua chút đồ rồi quay lại.   

             Trần Nam vốn không muốn để Diệp Phong đi nhưng việc anh chỉ cầm hai trăm tệ, số tiền thừa không lấy khiến Trần Nam khá bất ngờ.   

             Trước đây mấy người họ hàng thân thích của bố Trần Nam đều chê đưa tiền ít. Đưa họ hai nghìn mà họ còn đòi tới hai mươi nghìn.   

             “Thật không giống mấy người thân của bố”.  

             Trần Nam dần dần không còn ghét Diệp Phong nhiều nữa, cuối cùng đồng ý để anh đi mua đồ về rồi giúp bọn họ.   

             Ầm…  

             Nhưng lúc này, từ xa vọng tới âm thanh chói tai.   

             Dưới ánh trăng, một chiếc MayBach phóng tới như một luồng điện màu đen khiến xung quanh bụi tung mù mịt.   

             Chiếc xe như muốn lao thẳng vào Diệp Phong và Trần Nam.   

             Két…  

             Một cú xoay đuôi đẹp mắt.   

             Giống như rút đao chém vào nước, ánh đèn đuôi xe màu cam tạo ra một vệt sáng dài đẹp mắt. Chiếc xe Maybach kiên cố đỗ vững vàng trước mặt Diệp Phong và Trần Nam.   

             Cửa xe mở ra.   

             Một người đàn ông đeo kính đen mặc vest bước cuống.   

             Đây là một người đàn ông thế nào? Làn da màu đồng của người này trông rắn rỏi dưới ánh đèn hoàng hôn. Khiến người khác có cảm giác như một sự tấn công mạnh mẽ. Đằng sau lớp áo vest, từng thớ cơ bắp căng chắc như muốn nứt ra.    

             Trần Nam dường như không thể cưỡng lại được những người đàn ông cơ bắp như thế. Khoảnh khắc người này xuất hiện, Trần Nam bèn nghệch mặt, vô thức hô lên: “Ngầu quá”.  

             Diệp Phong nghe thấy vậy thì không khỏi co giật khóe mắt.    

             Phụ nữ đúng là người đa nhân cách. Vừa rồi Trần Nam còn tỏ ra lạnh lùng, kiêu căng trong dáng vẻ tổng tài với anh.  

             Thì ngay lập tức đã quay ngoắt trở thành một cô nàng mê trai chính hiệu.   

             Có điều, vừa rồi Trần Nam đã thể hiện đúng thanh xuân và sự hoạt bát đáng ra cần phải có ở tuổi của mình.   

             Dù sao Trần Nam cũng còn ít tuổi, cùng lắm là hai mươi.   

             “Đây có phải là nhà hàng Thịnh Thiên không?”  

             Trần Nam vội vàng gật đầu, sau đó hỏi: “Đây là?”  

             Người đàn ông chẳng thèm để ý tới Trần Nam mà trầm ngâm sau đó hét lên trước nhà hàng: “Quyền vương Hoắc Đốn đang ở đây, người mời hôm nay còn không mau ra gặp mặt!”  

             “…Mau ra gặp mặt…”  

             Ầm…  

             Người đàn ông này quả không hổ danh là quyền vương. Chỉ một câu hét mà uy lực đã tỏa ra hết thảy.   

             Khiến cả bầu không khí như rung chuyển.  

             “Tiên sinh... chính là Hoắc quyền vương?”  

             Trần Nam ngây người. Nhân vật mà Trần Nam chờ đợi cuối cùng cũng đã tới.   

             “Nhanh lên nào đội PG!”  

             “Ra đây nhanh, chào đón Hoắc tiên sinh”  

             Nhiệm vụ tối nay của Trần Nam chính là phụ trách tiếp đón Hoắc Đốn. Giờ nhân vật lớn đã xuất hiện, Trần Nam đương nhiên trở nên bận rộn.   

             Cùng lúc đó, bên trong nhà hàng Thịnh Thiên, trong căn phòng VIP, mấy người Trần Ngạo vẫn đang họp. Nghe thấy tiếng quát, bọn họ bỗng tái mặt.  

             “Nhanh, quyền vương tới rồi!”  

             “Chúng ta cùng xuống đón…”  

             Rào…  

             Trong nháy mắt, cả nhà hàng Thịnh Thiên trở nên rúng động. Trần Ngạo dẫn theo các đại ca từ khắp Giang Đông nhào nhào chạy xuống tầng.   

             “Hoan nghênh, Hoắc quyền vương!”  

             “Xin chào Hoắc tiên sinh…”  

             Hai bên lối đi là nhân viên của nhà hàng. Con gái mặc sườn xám, con trai mặc đồng phục màu đỏ được thiết kế riêng.   

             Tất cả đều cúi người nghênh đón. Còn quyền vương Hoắc Đốn thì đặt chân xuống thảm đỏ mới toanh, ngạo mạn bước vào trong nhà hàng dưới sự tiếp đón của đám người Trần Ngạo và ánh mắt chào đón của tất cả đám đông.   

             “Vương quyền Hoắc Đốn sao?”  

             Trong đội ngũ đón tiếp Hoắc Đốn, Diệp Phong nhìn theo và cười lắc đầu.   

             Anh tự nhủ gã này không biết bản lĩnh tới đâu mà khí thế cũng gớm, khiến các đại ca Giang Đông phải đích thân đón tiếp.   

             Đến Diệp Phong còn không được đãi ngộ như vậy.   

             “Cô Trần, hô cũng hô rồi, đón cũng đón rồi, giờ có thể để tôi đi mua đồ được chưa?”, Diệp Phong cười khổ.  

             Vừa nãy Diệp Phong vốn không muốn tham gia vào nhưng nào ngờ Trần Nam lại kéo anh vào cho đủ số lượng, đứng một bên lối đi để đón tiếp Hoắc Đốn.   

             “Được rồi, được rồi, anh mau đi mau về”, Trần Nam phất tay, sau đó bắt anh đi nhanh như còn nhiệm vụ cần giao cho làm tiếp.

Advertisement
';
Advertisement