Diệp Phong mua đồ cũng rất nhanh. Một lát sau đã xách một cái túi to quay về.
Trần Nam trông thấy anh bèn mắng: “Lề mà lề mề, còn không nhanh lên!"
“Đi, vào trong rót trà cho Hoắc tiên sinh”.
“Để ý vào, đừng làm vỡ. Ở đây đều là những nhân vật tầm cỡ, chỉ cần giơ ngón tay là có thể bóp chết anh đấy”.
Rõ ràng Trần Nam coi Diệp Phong là nhân viên lao động thật. Pha trà rót nước đều do Diệp Phong làm.
Diệp Phong không hề từ chối. Anh bưng ấm trà khẽ đẩy cửa bước vào, đồng thời đặt đồ mua cho Mục Thu Nghi lên bàn để đồ cạnh cửa.
Trong phòng, đèn đóm đều tắt cả, không ai chú ý tới sự có mặt của Diệp Phong. Lúc này mấy người Trần Ngạo chỉ nhìn màn hình trước mặt. Một đoạn video đang được phát.
Có lẽ là một đoạn camera, khá mờ nhạt ,không được rõ nét. Chỉ thấy một bóng hình màu đen đứng giữa màn hình. Xung quanh người này là mười mấy người đàn ông cao to lực lưỡng.
“Là Ngô Hạ Vinh?”
“Mười mấy năm rồi, thật không ngờ, Ngô Hạ Vinh vẫn chưa chết!”
“Có điều, cũng chỉ đến đó thôi…”
“Hôm nay Ngưu Triều Dương phải diệt trừ mối họa này…”
Ầm…
Trên màn hình, cả đám người đen xì đồng loạt xông lên.
Người đàn ông mặc đồ đen đứng giữa đứng điềm nhiên nãy giờ bỗng chưởng mạnh.
Ầm…
Á…á
Sau cơn hỗn loạn, tất cả mọi người đều ngã xuống, chỉ còn người đàn ông mặc đồ đen vẫn đứng đó giống như một thanh trường kiếm cắm thẳng xuống đất.
Cuối cùng xuất hiện tiếng súng nhưng không có gì thay đổi. Tất cả mọi người đều chết, bao gồm có gia chủ Ngưu Triều Dương của nhà họ Ngưu cũng ngã xuống, máu chảy ra từ cổ họng như một dòng sông.
“Ấy?”
“Chưởng đánh vừa rồi?”, không ai để ý, khi chưởng vừa rồi bạo phát thì có một người trong căn phòng khẽ chau mày.
Hình ảnh dừng lại, Trần Ngạo cũng lập tức kêu Trần Nam mở đèn trong phòng.
“Hoắc tiên sinh, đây là một ít tư liệu tiếng mà chúng tôi có được về Ngô Hạ Vinh”.
“Phải rồi, tại hiện trường chúng tôi tìm được dấu chưởng do Ngô Hạ Vinh để lại. Để tôi cho người mang tới cho Hoắc tiên sinh xem xét”.
Trần Ngạo phất tay, thuộc hạ lập tức xuống tầng mang lên.
Đúng lúc này, cả căn phòng trở nên im lặng như tờ. Màn hình vẫn tua đi tua lại hình ảnh lúc nhà họ Ngưu bị tiêu diệt. Rất nhiều người cảm thấy sợ hãi và hoang mang.
Sắc mặt Trần Ngạo cũng đanh lại. Lý Nhị ngồi cạnh sợ tới mức run rẩy.
Bởi vì không ai biết những người ngồi đây có nhận phải kết cục tương tự hay không.
“Ấy, anh là đồ ngốc đấy à?”
“Đứng ngây ra đó làm gì?”
“Còn không mau rót trà!”
“Rót cho Hoắc tiên sinh trước…”
Mọi người đang sợ hãi, Trần Nam lại cứ đứng sau la lối Diệp Phong, nhìn anh với đôi mắt hung hăng.
Trần Nam cảm thấy cạn lời, thầm rủa sao Diệp Phong giống một tên ngốc thế không biết.
Kêu anh ta tới rót trà chứ không phải đứng đần thối ra đó.
Diệp Phong gật đầu rồi đi rót trà cho mọi người.
Lúc này đám đông đang dồn sự chú ý vào màn hình, không ai để ý tới một nhân vật cắc ké đang rót nước pha trà cả.
Rõ ràng Diệp Phong cũng không để tâm vào việc mình đang làm. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh chưởng đấm của người đàn ông mặc áo đen khi nãy.
Chưởng đấm đó sao mà quen đến vậy?
Diệp Phong chau mày.
“Chết tiệt!”
“Cậu định khiến tôi bỏng chết đấy à!”
“Cậu là đồ đần sao!?
“Rót kiểu gì thế hả?”
Diệp Phong thất thần, không chú ý là trà đã rót tràn cả ra ngoài và chảy lên người Lý Nhị.
Lý Nhị nóng quá nhảy cẫng lên, trong lúc tức giận đã chửi người phục vụ trước mặt.
“Đúng là ngày đen đủi!”
“Đui thì cũng phải nhìn thấy mờ mờ chứ".
“Đầy rồi còn rót cái rắm à?’
“Bà nội nó chứ!”
“Chết tiệt!”
“Đồ vô tích sự này”, Trần Nam thấy vậy bèn ôm trán, bị dọa sợ hết hồn.
Trần Nam thầm chửi rủa kẻ làm việc không đâu ra đâu, tự nhiên gây họa như Diệp Phong.
Trần Nam vội vàng bước tới hòa hoãn: “Ông Lý Nhị, ông không sao chứ, lỗi của tôi, lỗi của tôi, dùng lầm người. Ông có bị bỏng nặng không?”
“Khốn khiếp, xem anh làm gì kìa, còn không mau xin lỗi ông Nhị!”, Trần Nam quay qua quát Diệp Phong.
Diệp Phong đặt ấm trà xuống, ngẩng mặt lên. Khuôn mặt anh trở nên lạnh như băng. Anh nhìn Lý Nhị, lạnh lùng nói: “Bà nội ai cơ?”
Giọng anh âm trầm, lạnh lẽo vô cùng.