Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Diệp Phong khẽ mỉm cười, sau đó lại nhìn về phía hai tên tài xế mặt mày hoảng hốt đứng sau lưng Lý Nhị, anh lạnh lùng nói: "Hai anh là Kim Bảo, Ngân Bảo đúng không? Sau này làm người nên sống lương thiện một chút, nên luôn luôn tươi cười với mọi người xung quanh".  

             "Vâng vâng vâng, lời tiên sinh nói chúng tôi xin khắc ghi trong lòng", Kim Bảo Ngân Bảo gật đầu như bổ củi, dạ vâng liên hồi. Sở tiên sinh đích thân dạy dỗ khiến hai anh em nhà họ cảm giác như được ân sủng vậy.  

             "Được rồi, ông Hai, nói đi, sao các ông lại tới Giang Hải vậy? Lẽ nào cũng là vì người tên là Ngô Vinh gì đó?", Diệp Phong cũng chẳng buồn chơi đùa với đám người Lý Nhị nữa. Cái tên Lý Nhị nhát gan này, nếu anh còn trêu tiếp thì có khi ông ta gọi anh bằng bố thật.  

             "Hả?"  

             "Sở tiên sinh cũng biết chuyện này sao?", Lý Nhị nhất thời kinh ngạc. Ở Giang Đông có rất ít người biết chuyện này, ông ta không ngờ Diệp Phong cũng nằm trong số đó.  

             "Lẽ nào Sở tiên sinh cũng đến Giang Hải vì việc này?", nghĩ tới việc này, Lý Nhị đột nhiên cảm thấy vui mừng.  

             "Ha ha ha~"  

             "Có nhà họ Sở ra mặt, Ngô Hạ Vinh đó khác nào cá nằm trên thớt. Vậy thì ở đất Giang Đông này ta còn phải sợ ai nữa?"  

             "Cảm ơn nhà họ Sở, cảm ơn Sở tiên sinh đã đồng ý cứu Giang Đông của tôi!"  

             Lý Nhị mừng như nở hoa, sau khi biết Ngô Hạ Vinh quay lại càn quét Giang Đông thì ông ta sợ tè cả ra quần. Đến lúc đi ngủ cũng chẳng dám tắt đèn, không dám ra ngoài, sợ rằng bị Ngô Hạ Vinh kia mưu sát.  

             Hiện giờ được tin nhà họ Sở nhúng tay vào chuyện này, những phiền muộn bao nhiêu ngày qua của Lý Nhị trong phút chốc tan biến, trong lòng vô cùng nhẹ nhõm.  

             "Ông nghĩ nhiều quá rồi, chỉ có một mình Ngô Hạ Vinh mà cần tới cả nhà họ Sở huy động lực lượng để đối phó sao?". Vì việc của mẹ mình nên Diệp Phong chẳng có chút tình cảm nào với nhà họ Sở, nhưng sức mạnh của nhà họ Sở thì anh không thể không thừa nhận.  

             Câu nói lạnh lùng của Diệp Phong cũng dập tắt luôn ngọn lửa vui mừng trong lòng Lý Nhị.  

             "Vậy Sở tiên sinh đến Giang Hải không phải là muốn mượn sức mạnh của gia tộc mình để đối phó Ngô Hạ Vinh mà định đơn thương độc mã đối phó với hắn sao?", Lý Nhị hai mắt trợn lên, sau đó lập tức lắc đầu nói: "Không được, tuyệt đối không được".  

             "Sở tiên sinh, không phải Lý Nhị này không tin tiên sinh. Cơ bản là vì tên đó quá lợi hại, hắn đích thực là một tên sát thủ máu lạnh. Nghe nói hắn từng ở phương Tây làm lính đánh thuê, giết người vô số. Chỉ dựa vào chúng ta thì e là chịu không nổi một đòn của hắn. Chuyện này tôi thấy Sở tiên sinh không nên can dự vào thì hơn. Chúng tôi đã mời một quyền vương của của giới xã hội đen, anh ta là người Hoa nhưng sống ở Thái. Tôi tin chắc anh ta có thể đối phó được".  

             Lý Nhị rõ ràng cũng không tin tưởng khả năng của Diệp Phong.  

             Khóe mắt Diệp Phong giật giật.  

             Ôi thật là ~  

             Dám coi thường tôi ư?  

             "Chẳng thèm giải thích với ông!"  

             Diệp Phong hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi thẳng, không thèm để ý đến tên nhát chết Lý Nhị nữa.  

             "Ông Hai, có phải Sở tiên sinh giận rồi không?", Kim Bảo lí nhí hỏi.  

             Lý Nhị liếc nhìn Diệp Phong một cái, xua tay đáp: "Thôi kệ đi, dù gì chúng ta cũng chỉ là lo cho tính mạng Sở tiên sinh. Nếu Sở tiên sinh thực sự chết vì bị Ngô Vinh Hạo kia cho 'ăn hành' thì đừng nói là Vân Châu chúng ta, có khi cả cái Giang Đông này cũng phải bồi táng theo ấy chứ".  

             Lý Nhị vẫn nhớ như in lời mà bố Diệp Phong nhắc nhở ông ta trước khi rời đi.  

             "Cả Giang Đông này ai chết cũng được, trừ con trai tôi!"  

             _________  

             _________  

             "Diệp Phong, Diệp Phong, anh ở đâu?"  

             "Mau nói cho tôi biết, bọn họ có đánh anh không? Tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ đến cứu anh ngay thôi", sau khi Diệp Phong đi khỏi chỗ Lý Nhị thì nhận được điện thoại của Thu Mộc Trân.  

             Trong điện thoại giọng cô vô cùng sốt sắng và lo lắng như thể sắp khóc đến nơi.  

             "Mộc... Mộc Trân, anh... Anh sợ mình không xong rồi..."  

             "Trước khi chết, anh... Anh chỉ muốn nghe em, gọi... Gọi anh một tiếng, chồng... Chồng ơi ~"  

             Trong điện thoại truyền tới giọng nói yếu ớt của Diệp Phong.  

             Giây phút đó, Thu Mộc Trân chỉ cảm thấy trong tim mình có thứ gì đó vỡ vụn, nước mắt cô rơi lã chã: "Không, Diệp Phong, anh không được chết. Tôi không cho anh chết, không cho anh chết ~"  

             Thu Mộc Trân khóc lớn. Trước đây, cô không hề cảm nhận được Diệp Phong quan trọng với cô đến mức nào, thậm chí còn cảm thấy anh rất phiền. Thế nhưng, khi cô thực sự sắp đánh mất anh, Thu Mộc Trân cuối cùng cũng nhận ra, hóa ra người đàn ông bị tất cả mọi người coi là tên ngốc vô dụng này đã trở thành một phần quan trọng trong lòng cô từ lúc nào không hay.  

             "Mộc... Mộc Trân, có... Có thể không?", giọng Diệp Phong vẫn yếu ớt như vậy.  

             Thu Mộc Trân lúc này đã hoảng lắm rồi, giọng cô nghẹn ngào nức nở, nước mắt rơi lã chã. Cuối cùng, cô cũng thốt lên một tiếng: "Chồng".  

             "Ơi", Diệp Phong lập tức đáp.  

             "Ha ha ha~"  

             "Vợ à, anh biết ngày thường vợ lạnh lùng với anh nhưng trong lòng vẫn luôn coi anh là chồng mà".  

             Trong điện thoại lập tức vọng ra tiếng cười vô sỉ của Diệp Phong.  

             Thu Mộc Trân ngẩn người ra, nước mắt cũng lập tức ngừng rơi.  

             Sau khi im lặng một hồi, trong điện thoại vọng tới tiếng gầm như sư tử Hà Đông của Thu Mộc Trân: "Diệp Phong, tên khốn! Anh dám lừa tôi?"  

             "Tên đàn ông thối tha!"  

             "Anh đi chết đi!"

Advertisement
';
Advertisement