Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Kéttt~  

             Bánh xe ma sát xuống mặt đường kèm theo một âm thanh vô cùng chói tai.  

             Chiếc Mercedes màu đen dừng lại ngay trước mặt Diệp Phong, dọa cho anh sợ hãi đến nỗi run rẩy.  

             Lúc này cửa xe mở ra, hai tên mập người tròn ung ủng bước xuống xe. Diệp Phong đang tính hỏi bọn họ lái xe kiểu gì vậy, nhưng ai ngờ bọn họ vừa nhìn thấy Diệp Phong thì đã bắt đầu mắng chửi.  

             "Mẹ nó!"  

             "Đi đường kiểu gì vậy?"  

             "Không có mắt à?"  

             "Mắt mù thì đừng có đua đòi lao ra đường để hại xã hội!"  

             "Nếu ông Hai bị mày làm cho kinh hãi thì mày có gánh được không?"  

             Hai tên mập tóc để húi cua, mặc áo cộc tay màu xám đang giận dữ gào thét với Diệp Phong.  

             "Ai da~"  

             "Hai tên phế vật các cậu có biết lái xe không đấy? Muốn làm tôi vỡ đầu chết à?"  

             Lúc này, cửa xe đằng sau bật mở, một người đàn ông đầu hói khá đứng tuổi ôm đầu bước xuống xe. Rõ ràng là cú phanh gấp hồi nãy của hai tên mập đã khiến đầu ông ta đập vào đâu đó.  

             Hai anh em Kim Bảo, Ngân Bảo vội vã chạy lại, sợ hãi nói: "Ông Hai, ông Hai, ông không sao chứ? Có cần tới bệnh viện không?"  

             "Tới cái đầu cậu ấy, cuộc họp sắp bắt đầu rồi. Nếu tôi muộn họp thì tôi đạp chết các cậu", Lý Nhị giận dữ gầm lên.  

             Kim Bảo, Ngân Bảo đều vô cùng sợ hãi, vội vã đổ lỗi cho Diệp Phong: "Ông Hai, không thể trách chúng tôi được. Chúng tôi đang lái xe bình thường, ai ngờ đâu tự nhiên có một tên không mắt ở đâu lao ra".  

             "Ông Hai yên tâm, chúng tôi sẽ gô cổ hắn lại, bắt hắn xin lỗi ông Hai".  

             Kim Bảo nói rồi lập tức quay lưng đi lôi Diệp Phong lại, hắn giận dữ quát: "Tên khốn kiếp này, mày có biết hôm nay mày gây họa lớn rồi không? Còn không mau xin lỗi ông Hai?"  

             "Xin lỗi?", Diệp Phong lắc đầu cười đáp: "Chỉ sợ lời xin lỗi của tôi, ông Hai nhà các anh không dám nhận. Ông nói xem có phải không, ông Hai?"  

             Diệp Phong đứng trong bóng tối, hai tay đút túi quần nhìn người đàn ông đứng tuổi mập ú trước mặt rồi khẽ mỉm cười. Hai chữ "ông Hai" sau cùng anh vừa nhả ra được nhấn nhá vô cùng cẩn thận.  

             Lý Nhị mới một giây trước còn đang ôm đầu thì giây sau như bị sét đánh, bàng hoàng đứng ở đó.  

             "Sở... Sở tiên sinh?"  

             Giọng của Diệp Phong sao Lý Nhị có thể không nhận ra?  

             Ông ta vừa ngẩng đầu lên thì quả nhiên đã nhìn thấy Diệp Phong cùng với gương mặt lạnh lùng lại phảng phất ý cười của anh. Lý Nhị vô cùng sợ hãi. Ông ta giơ tay ra tát bốp một cái làm hai anh em Kim Bảo Ngân Bảo xoay tròn mấy vòng.  

             "Hai tên khốn này, dám mạo phạm cả Sở tiên sinh?"  

             "Còn không mau xin lỗi Sở tiên sinh?"  

             Lý Nhị sợ muốn tè ra quần, trong đầu nghĩ thầm suýt thì bị hai tên tài xế này hại chết.  

             Sở tiên sinh là ai kia chứ? Lý Nhị này dù có quyền huynh thế huỵch cũng không dám huênh hoang trước mặt Sở tiên sinh.  

             "Sở tiên sinh, thực lòng xin lỗi".  

             "Đều là do thuộc hạ của tôi không có mắt, là lỗi của tôi, tôi xin lỗi Sở tiên sinh".  

             "Đều là lỗi của Lý Nhị tôi không dạy dỗ thuộc hạ cho tốt. Tôi đảm bảo sau này sẽ không bao giờ có chuyện như vậy nữa".  

             Lý Nhị vô cùng xấu hổ, vội vàng thỉnh tội với Diệp Phong.  

             Diệp Phong chỉ cười nhạt đáp: "Chuyện nhỏ. Có điều mới có mấy ngày không gặp, ông Hai ngày càng 'cành cao' rồi đấy nhỉ. Suýt nữa đâm người ta bị thương không nói, lại còn đòi người ta xin lỗi mình?"  

             "Đến tôi còn cảm thấy mặc cảm trước uy quyền của ông Hai đấy".  

             "Đừng mà, Sở tiên sinh. Sở tiên sinh nhiều lần dạy dỗ, có ơn chỉ bảo tôi nên người. Tôi sớm đã coi Sở tiên sinh như đấng sinh thành của mình mà đối đãi. Lý Nhị tôi có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám cành cao với Sở tiên sinh!"  

             Lời Diệp Phong nói khiến Lý Nhị toát mồ hôi lạnh, vội vã giải thích. Trong lòng ông ta chỉ hận một nỗi không thể giẫm chết hai tên tài xế kia, đang yên đang lành lại gây họa cho ông ta.

Advertisement
';
Advertisement