Thu Mộc Trân đứng bên cạnh ngước đôi mắt xinh đẹp lên lườm Diệp Phong một cái, nói: "Giờ anh đã vui chưa? Làm người ta tức điên phải bỏ đi rồi kìa".
Diệp Phong cười đáp: "Đâu phải anh làm anh ta giận dữ bỏ đi. Là do anh ta cảm thấy mất mặt, làm ra chuyện xấu hổ như vậy thì nếu là anh cũng không còn mặt mũi nào mà ở lại".
"Vậy sao?", Thu Mộc Trân liếc xéo Diệp Phong với vẻ khinh thường, nói tiếp: "Cũng không biết ai đó ngày nào cũng mặt dày không biết liêm sỉ muốn lên giường của người khác. Sao giờ lại không nhớ nữa vậy?"
Liêm sỉ của Diệp Phong như thế nào thì chẳng ai hiểu rõ hơn Thu Mộc Trân.
Diệp Phong nghe vậy thì lập tức trợn mắt lên, đáp: "Cái này mà gọi là không biết liêm sỉ sao? Anh đây chỉ là thường xuyên thực hiện quyền và nghĩa vụ chính đáng của một người đàn ông mà thôi".
Thấy hai vợ chồng Diệp Phong thả thính qua lại, Thẩm Phi đứng bên cạnh cũng biết mình đang làm kì đà cản mũi nên tìm cớ xin cáo từ rồi chuồn thẳng.
"Nhỏ tiếng thôi, anh không sợ người ta nghe thấy à?", cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, Thu Mộc Trân đỏ mặt mắng Diệp Phong.
Diệp Phong ngược lại vẫn điềm nhiên nhoẻn miệng cười. Sau đó, trước ánh mắt hoảng hốt của Thu Mộc Trân, anh tóm lấy bàn tay nõn nà xinh đẹp của cô.
"Anh làm gì vậy?"
Đây là lần đầu tiên Diệp Phong nắm tay cô như vậy nên Thu Mộc Trân không khỏi hoảng hốt. Cô đỏ bừng mặt xấu hổ, sau đó mắng anh một câu.
Thế nhưng dù Thu Mộc Trân có cố giãy giụa thế nào thì Diệp Phong vẫn nắm chặt tay cô như trước. Trong mắt anh cũng thoáng hiện một sự kiên định.
Đồng thời, Diệp Phong cũng lấy chiếc nhẫn ban nãy Thẩm Phi tặng, nhẹ nhàng đeo lên tay Thu Mộc Trân trước sự sững sờ của cô.
Chiếc nhẫn lấp lánh đến chói mắt còn Diệp Phong trong giây phút đó cũng vô cùng dịu dàng và thâm tình.
"Anh lấy danh nghĩa của chính mình để trao cho em chiếc nhẫn này. Một đời bầu bạn, một kiếp không xa rời".
"Mộc Trân, cưới được em chính là điều may mắn lớn nhất từng xảy ra trong cuộc đời anh".
Giọng nói đong đầy tình cảm chậm rãi cất lên.
Nhìn người đàn ông vừa đeo chiếc nhẫn lên tay mình, Thu Mộc Trân trong phút chốc hóa thẫn thờ.
Đây là lần đầu cô nhìn thấy vẻ thâm tình này của chồng mình, nhìn anh cứ như thể một hoàng tử dành hết mọi sự lãng mạn trên đời cho công chúa của mình.
Bên ngoài có rất nhiều người, chỗ nào cũng vô cùng huyên náo.
Thế nhưng hai người họ cứ đứng im ở đó. Trong khoảnh khắc này, trong thế giới của hai người họ đã không còn những thứ khác mà chỉ còn lại ánh mắt chất chứa yêu thương của đối phương.
Mặt Thu Mộc Trân đỏ bừng lên, tim đập thình thịch rộn ràng. Nhịp thở của cô cũng gấp gáp hơn, hương thơm tỏa ra từ cô có thể khiến bất cứ người đàn ông nào trên thế giới này phải xao xuyến.
Làm thế nào đây?
Làm thế nào đây?
Có phải anh ấy định hôn mình không?
Nhưng...
Trong khoảnh khắc đó, trong lòng Thu Mộc Trân có trăm nghìn sự giằng xé.
Trước đây cô không hề có thiện cảm với anh, thậm chí có thể nói là ghét bỏ. Khi mới kết hôn, cô còn không muốn ăn cơm cùng bàn với anh. Dù gì cuộc hôn nhân này cũng là bất đắc dĩ, Thu Mộc Trân chỉ dùng nó như công cụ để chống lại mệnh lệnh của ông cụ Thu mà thôi.
Nhưng đã ba năm rồi, những gì Diệp Phong âm thầm hy sinh cho cô, rồi những sóng gió hai người họ trải qua cùng nhau khiến cô phát hiện bản thân đang dần chấp nhận anh.
Giờ cô đã không còn ghét anh như trước.
Thế nhưng, cô chỉ vừa mới bắt đầu chấp nhận anh chứ chưa thân cận đến mức có thể hôn anh.
Có nên từ chối không?
Thu Mộc Trân cắn chặt răng, thực lòng mà nói, cô chưa chuẩn bị cho việc này.
Nhưng Diệp Phong đã hy sinh cho cô nhiều như vậy. Hôm nay lại nhờ có anh mà cô có được chiếc nhẫn lấp lánh này. Nếu cô từ chối thì chẳng phải anh sẽ rất đau lòng sao?
"Haizzz, mặc kệ đi, dù gì cũng là chồng mình. Sớm muộn gì mình cũng sẽ thuộc về anh ấy thôi".
"Hôm nay cứ coi như là lời cảm ơn anh ấy".
Thu Mộc Trân răng cắn chặt môi, như thể đang hạ một quyết tâm vô cùng lớn. Cuối cùng, giây tiếp theo, cô nhắm mắt lại, gương mặt thẹn thùng đợi chờ nụ hôn của anh.
Vẻ miễn cưỡng và những biểu cảm thay đổi trên gương mặt cô đã bị Diệp Phong phát hiện ra.
Không ai hiểu được cảm xúc trong anh khi đó.
Quả nhiên, Thu Mộc Trân vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận anh.
Diệp Phong lắc đầu cười, che giấu thật kỹ sự thất vọng trong mắt mình.
Sau đó, Diệp Phong liền tỏ vẻ kinh ngạc như thể vừa phát hiện ra một châu lục mới. Anh chỉ vào khóe mắt Thu Mộc Trân rồi nói với vẻ vô cùng ngạc nhiên: "Mẹ ơi, có gỉ mắt này!"
Cả thế giới rơi vào im lặng.
Bầu không khí cũng ngưng đọng lại.
Tiếp theo đó là tiếng rít lên vì tức giận của Thu Mộc Trân.
"Mẹ nó!"
"Tên khốn nhà anh, muốn chết hả?"
Thu Mộc Trân lúc đó vô cùng bối rối, giận đến nỗi muốn nổ tung.
Uổng công người ta cảm động, uổng công người ta đã hạ quyết tâm lớn như vậy, uổng công ban nãy đã chuẩn bị xả thân dâng nụ hôn cho anh...
Nhưng Thu Mộc Trân không thể ngờ rằng Diệp Phong vừa chăm chú nhìn cô là do cục gỉ mắt.
Cái loại đàn ông này xứng đáng làm trai tân cả đời!
Thu Mộc Trân nổi giận đùng đùng, tất cả mọi sự lãng mạn và cảm động ban nãy phút chốc tan biến. Cô tức giận quay lưng rời đi.
Đằng sau chỉ còn Diệp Phong đứng đó, im lặng nhìn theo bóng lưng yêu kiều diễm lệ đến mê người kia.
Trên gương mặt anh lúc này đã không còn sự tếu táo ban nãy mà thay vào đó là sự thâm tình khó nói nên lời.
"Mộc Trân, anh sẽ tiếp tục chờ đợi".
"Nếu cần một năm, anh sẽ đợi một năm. Nếu cần mười năm, anh sẽ đợi mười năm".
"Nếu cần một kiếp người, thì Sở Thiên Phong này sẽ dùng kiếp này để đợi em".
"Rồi sẽ có một ngày em chờ đợi nụ hôn của anh vì yêu anh chứ không phải vì cảm kích anh".
Diệp Phong đứng chắp tay, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài có những ngôi sao lấp lánh vắt ngang trời, có những đám mây lãng đãng trôi.
...
Em muốn ngắm mây, tôi sẽ gom mây lại.
Em muốn đón thu về, tôi sẽ khiến ba ngàn chiếc lá rơi!
Còn tôi, tôi chỉ muốn có em ~