Vương Doanh Doanh lúc này đã sợ lắm rồi, cô ta cúi thấp đầu, hai mắt đỏ ửng, sợ hãi xin lỗi: "Xin... xin lỗi, cậu... cậu chủ. Tôi... lúc nãy tôi thực sự không biết cậu chủ, cậu chủ... quen... Tôi... nếu như tôi biết thì dù có đánh chết cũng không dám mạo phạm... đến cậu chủ".
"Thanh minh cái con khỉ!", Thẩm Phi nghe vậy thì vừa kinh ngạc vừa giận dữ, trong lòng thầm nghĩ cái bà cô chết giẫm này suýt nữa thì hại chết cả nhà họ Thẩm của anh ta. Sở tiên sinh là ai mà một nhân viên bán hàng cỏn con cũng dám mạo phạm?
Trong cơn giận dữ, Thẩm Phi lớn tiếng quát: "Ngu dốt thì cũng không thể dùng cái lí do mắt chó không thấy trời xanh này để bao biện".
"Thứ không có mắt, lập tức đến phòng tài vụ lĩnh lương rồi cuốn gói cút ngay cho tôi. Nhà họ Thẩm chúng tôi không có chỗ cho loại người có mắt không tròng lại còn thích bợ đỡ như cô dung thân".
Vương Doanh Doanh bật khóc, nước mắt rơi lã chã.
Bị Thẩm Phi nhiếc móc như vậy, hai mắt cô ta đỏ ngàu lên, vô cùng sợ hãi. Cô ta vừa khóc vừa cầu xin Thẩm Phi đừng đuổi mình đi, sau này sẽ không dám tái phạm nữa.
"Sau này?"
"Lại còn dám nghĩ đến sau này?"
"Ai cô cũng dám động vào, còn không mau cút cho tôi!"
Thẩm Phi nào có tha cho cô ta, vẫn giận dữ mắng chửi.
Diệp Phong mặt không cảm xúc nhưng Thu Mộc Trân đứng bên cạnh đã mềm lòng, nói: "Thẩm thiếu gia, hay là chúng ta cho cô ấy thêm một cơ hội. Tôi tin sau khi học được bài học này cô ấy sẽ rút kinh nghiệm sâu sắc".
Nghe Thu Mộc Trân nói vậy, Thẩm Phi không quyết định ngay mà nhìn về phía Diệp Phong thăm dò.
Bởi vì trong số những người có mặt ở đây, Thẩm Phi chỉ sợ duy nhất mình Diệp Phong. Còn sự kính trọng của anh ta đối với Thu Mộc Trân cũng hoàn toàn là do kính nể Diệp Phong.
Diệp Phong không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu.
Thẩm Phi thấy Diệp Phong không truy cứu nữa thì đương nhiên cũng nể mặt Thu Mộc Trân: "Cũng may có chị dâu cầu xin giúp cô. Nếu không thì hôm nay tôi đã đuổi cô đi lâu rồi".
"Có điều tội chết có thể miễn nhưng tội sống không thể nào tha. Hôm nay suýt nữa cô đã gây họa lớn, chức giám đốc quầy này không cần cô làm nữa, tôi sẽ tự sắp xếp người khác đảm nhận".
Vương Doanh Doanh mặt trắng bệch, cúi gằm mặt xuống vô cùng hối hận. Đứng trước hình phạt của Thẩm Phi, ngoài việc cắn răng chịu đựng thì chẳng còn lựa chọn nào khác.
Chỉ là mãi đến tận bây giờ Vương Doanh Doanh mới thấm thía một câu nói, chính là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Nếu không phải trước đây cô ta có mắt không tròng, xúc phạm Diệp Phong thì cũng sẽ không rơi vào bước đường này. Mặc dù không bị đuổi việc nhưng nỗ lực mười năm nay của cô ta để leo lên đến chức giám đốc giờ đã tan biến như bong bóng xà phòng, phải bắt đầu lại từ đầu.
"Cậu chủ Thẩm, tôi thấy cô gái này không tệ. Cô ấy thân thiện, hòa nhã với khách hàng, có thể bồi dưỡng thêm", lúc này Diệp Phong nhìn về phía một cô gái trẻ đứng bên cạnh.
Người này chính là người ban nãy vì nói đỡ cho Diệp Phong mà bị Vương Doanh Doanh quở mắng.
Thẩm Phi nghe vậy thì lập tức đáp: "Anh Phong nói đúng lắm, là do tôi dùng người không tốt. Sau này, cô ấy sẽ trở thành giám đốc quầy, lương tăng gấp đôi".
"Tiểu Ngọc, anh Phong cất nhắc cô như vậy, cô phải làm việc cho tốt đấy, đừng phụ kì vọng của anh ấy".
Câu nói này của Thẩm Phi là để thêm chút thể diện cho Diệp Phong. Tiểu Ngọc ngẩn người ra, việc tốt đến quá bất ngờ. Cô ấy mới tới làm có hơn nửa năm, đột nhiên lại được cất nhắc lên làm giám đốc.
"Còn ngẩn ra đó làm gì, còn không mau cảm ơn anh Phong?", Thẩm Phi trợn mắt lườm.
Tiểu Ngọc vội vã nói cảm ơn.
Diệp Phong chỉ khẽ mỉm cười, cũng không ở lại đó lâu mà tiếp tục đi về phía trước.
Có điều, trước khi đi khỏi, Diệp Phong quay đầu lại nhìn đám người Vương Doanh Doanh khuyên một câu chân thành: "Làm người thì không nên bị mờ mắt vì vinh hoa phú quý. Nếu không, cô sẽ lại giẫm vào vết xe đổ".
"Làm người vẫn nên bình tĩnh một chút, luôn luôn mỉm cười, sống một cách lương thiện".
Lời khuyên của Diệp Phong nghe rất có chiều sâu, Vương Doanh Doanh và Tiểu Ngọc đều gật đầu đồng tình, nói mình đã nhớ lời dạy của tiên sinh.
Còn Tôn Vũ Hào đứng bên cạnh lúc này tức đến nỗi muốn thổ huyết.
Cái gì mà làm người không nên quá ham hư vinh?
Tôi sống thế thì đã làm sao?
Tôi làm người rất thất bại hay sao?
"Đường dài mới biết ngựa hay, Diệp Phong, chúng ta cứ đợi mà xem nhé?"
Tôn Vũ Hào tức đến mức muốn nổ tung, hừ lạnh một tiếng, trợn mắt nhìn Diệp Phong một cái rồi hậm hực quay lưng đi thẳng.
"Anh Vũ Hào, anh Vũ Hào ~ Anh đi đâu đó?"
"Đợi em đi với ~"
Hàn Phi Phi thấy Tôn Vũ Hào hậm hực bỏ đi thì vội vã đuổi theo sau.