Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Thức ăn nhanh chóng được chuẩn bị xong.   

             Gia đình Hàn Hải và Thu Mộc Trân cùng Diệp Phong ngồi vào bàn.   

             “Mộc Trân ngồi bênh cạnh Vũ Hào này”.  

             Thu Mộc Trân đang định ngồi xuống bên cạnh Diệp Phong nhưng không ngờ Hàn Hải lại dặn cô ngồi cùng Tôn Vũ Hào.   

             “Cậu, như vậy không hay lắm, cháu…”  

             “Có gì mà không hay, Vũ Hào là khách, chúng ta phải lịch sự”, Hàn Hải trừng mắt, đanh giọng.   

             Thu Mộc Trân cũng không dám chống lại, đành ngồi xuống bên cạnh Tôn Vũ Hào.   

             Diệp Phong cũng không chịu lép vế, anh ngồi xuống bên còn lại của Thu Mộc Trân.   

             “Kêu ăn cơm cùng đấy à? Đúng là mặt dày!”, Hàn Phi Phi trừng mắt với Diệp Phong, ghì giọng đầy khinh bỉ.   

             “Được rồi, mọi người ăn khi còn nóng, đừng để nguội”.  

             “Nhất là Vũ Hào, đừng khách sáo, sau này cứ coi mình như người trong nhà, đều là người một nhà cả”.  

             “Còn nữa, sau này gọi Mộc Trân là được, đừng gọi tiểu thư Thu nữa, nghe khách sáo quá”.  

             “Đúng vậy đúng vậy, chị họ rất gần gũi, anh Vũ Hào đừng khách sáo quá”.  

             Hai vợ chồng Hàn Hải thi thoảng lại ân cần hỏi han Tôn Vũ Hào với vẻ nhiệt tình.   

             Nhìn cứ như cháu rể của họ không phải là Diệp Phong mà là Tôn Vũ Hào vậy.   

             “Mộc Trân à, có câu gần mực thì đen gần đèn thì rạng. Sau này cháu nên đi lại giao lưu nhiều với người như Vũ Hào. Nếu không, cứ ở cạnh người chẳng có tiền đồ thì bản thân cũng khó mà tiến bộ được”.  

             “Nói cho cháu biết, không chỉ có Vũ Hào lợi hại mà nhà Vũ Hào cũng không kém. Ai mà gả cho cậu ấy thì đúng là một bước lên tiên đấy, cả nhà cũng được thơm lây”, mợ của Thu Mộc Trân cũng cười nói.    

             “Đúng vậy, hơn nữa Vũ Hào tuổi trẻ tài cao, năm nay nếu không có gì thay đổi là có thể đứng vào hàng ngũ mười thanh niên kiệt xuất của thành phố Giang Hải đấy. Người như vậy, gia cảnh tốt, năng lực giỏi, chứ không giống loại người bất tài, ăn nói linh tinh kia. Đúng là một trời một vực”, Hàn Hải phụ họa theo.   

             Thu Mộc Trân chỉ cười trừ gật đầu chứ không nói gì. Cô chỉ thi thoảng nhìn sang Diệp Phong.   

             Lúc này Diệp Phong nghiễm nhiên trở thành người bị ruồng bỏ.   

             Gia đình Hàn Hải mặc kệ anh. Diệp Phong cũng không bắt chuyện nịnh nọt, anh chỉ lẳng lặng ăn cơm.   

             Thu Mộc Trân thấy vậy thì cũng cảm thấy khó chịu. Cô định nói gì đó nhưng không biết phải mở lời như thế nào.   

             Chẳng bao lâu bữa ăn cũng kết thúc.   

             Tôn Vũ Hào mời Thu Mộc Trân ra ngoài đi dạo, ngắm cảnh đêm Giang Hải.   

             “Cháu xem, vẫn là Vũ Hào chu đáo. Mộc Trân, cháu tới mà chưa ra ngoài chơi đấy, cảnh đêm của Giang Hải đẹp lắm, cháu để Vũ Hào đi cùng đi”.  

             “Đúng vậy chị họ, Vũ Hào rành Giang Hải, anh ấy biết chỗ nào chơi vui”, có vẻ Hàn Phi Phi cũng rất hi vọng Tôn Vũ Hào và Thu Mộc Trân có thể đến bên nhau.   

             “Có vẻ phải xin lỗi rồi, lát nữa vợ tôi còn phải đi mùa đồ cho bà nội với tôi nữa, không đi cùng anh được”. Lúc này, giọng nói thản nhiên của Diệp Phong vang lên.   

             Nhất là tiếng vợ được nhấn rất mạnh.   

             Tôn Vũ Hào chau mày, sắc mặt của đám người Hàn Hải trông vô cùng khó coi.   

             “Bọn tôi nói chuyện với cậu đấy à?”  

             “Loại rác rưởi như anh mà cũng dám xen lời?”, Hàn Phi Phi lập tức nạt nộ: “Lại còn vợ, thế mà cũng gọi được, anh coi chị Thu là vợ, chị Thu của tôi coi anh là chồng sao?”  

             “Nếu không phải năm đó ông già đó hứa xằng hứa bậy thì anh nghĩ xem anh có thể lấy được chị Thu của tôi không? Sợ rằng dù có ở rể thì chị Thu của tôi cùng không thèm anh”.  

             Không ngờ Diệp Phong dám xen lời, Hàn Phi Phi tức giận quát mắng.   

             Hàn Hải cũng cảm thấy bất mãn. Ông ta nhìn Diệp Phong: “Khuyên cậu nên biết điều, có những thứ cậu không xứng cũng không thể cầu mà có được”.  

             “Mộc Trân, nghe cậu nói, Vũ Hào mời cháu đi thì cứ đi là được, không ai có thể ràng buộc được cháu”.  

             Thấy cả nhà Hàn Hải đều nói giúp mình, Tôn Vũ Hào nhếch  mép cười ngạo mạn. Ánh mắt anh ta nhìn Diệp Phong tràn đầy sự khinh thường và nhạo báng.   

             Một kẻ hèn mọn như anh, lấy cái gì ra mà đòi so sánh với Tôn Vũ Hào tôi?  

             Đối diện với sự chỉ trích của cả nhà Hàn Hải, Diệp Phong không chút dao động, cũng không buồn quan tâm.   

             Anh không bao giờ để tâm tới cái nhìn của người khác. Thứ duy nhất anh quan tâm là suy nghĩ của Thu Mộc Trân.   

             “Ăn xong xuống lầu nhé”.  

             “Anh ở dưới đợi em”.  

             Diệp Phong không nói nhiều, chỉ nhìn Thu Mộc Trân, nói vài câu sau đó đứng dậy mở cửa đi xuống.   

             “Ôi trời, một tên hèn mọn mà cũng ra vẻ gớm nhỉ?”  

             “Anh ta bất tài, có tư cách gì mà quản chị họ của em chứ”.   

             “Chị Thu, mặc kệ anh ta, để anh ta đợi dưới đó đi, tốt nhất đừng bao giờ lên đây nữa”.  

             “Kẻ không có tiền đồ chỉ biết ức hiếp phụ nữ để  tìm chút cảm giác tồn tại mà thôi”.  

             “Mộc Trân, loại người vô lại như vậy không cần bận tâm. Anh ta không thể trở thành chướng ngại ngăn cản chị theo đuổi hạnh phúc được”.  

             Diệp Phong còn chưa rời đi thì đã nghe thấy tiếng nói khinh miệt của nhà Hàn Hải vọng tới.   

             Đôi khi Diệp Phong không khỏi suy nghĩ không biết cái xã hội này bị làm sao mất rồi.   

             Tại sao đi tới đâu cũng có loại người thực dụng như thế.   

             Trong thế giới trần tục này, những người có tình, có nghĩa thực sự quá ít.   

             Đêm đã khuya.   

             Ánh trăng buồn tẻ, gió đêm có phần hơi lạnh.   

             Khu dân cư tối thui, giờ này mọi người đã ăn xong hoặc là nghỉ ngơi, hoặc ngồi cùng nhau xem tivi hay lướt điện thoại.   

             Con đường rộng rãi không một bóng người, chỉ có ánh đèn yếu ớt chập chờn trong đêm khuya.   

             Phía trước nhà nhà sáng đèn, qua ô cửa sổ, Diệp Phong nhìn thấy cả nhà họ già trẻ gái trai đang cười cười nói nói vô cùng hạnh phúc.   

             Lúc này Diệp Phong chỉ có một mình. Anh đứng đó trong màn đêm đen kịt ở một miền đất lạ. Dáng người cao gầy trông thật cô đơn, lẻ loi.   

             Diệp Phong đã đợi rất lâu ở bên dưới.   

             Thế nhưng người mà anh đợi vẫn chưa xuống.   

             Ầm…  

             Bầu giờ bỗng có sét đánh, tiếng sấm vang rền.   

             Và mưa đổ hạt.   

             Diệp Phong không mang theo ô, anh đi tới một mái vòm trước mặt để trú mưa.   

             Thế nhưng Diệp Phong vừa rời đi thì mấy người Tôn Vũ Hào đi xuống.   

             Tiếng xe BMW vọng tới. Diệp Phong ngẩng đầu nhìn thì thấy một cô gái với dáng người uyển chuyển ngồi vào trong xe dưới sự che chở của người đàn ông.   

             “Đi đường cẩn thận…”  

             “Chơi vui vào nhé, đều là người một nhà, không phải khách sáo với Vũ Hào, nghe thấy chưa”.  

             …  

             Brừm.  

             Ánh đèn màu cam xé tan màn đêm, chiếc xe BMW chở giai nhân rời đi.   

             Tiếng cười nói sảng khoái của nhà Hàn Hải vọng tới. Nhưng tiếng cười đó lại giống như từng nhát dao đâm vào trái tim Diệp Phong.   

             Đau lắm.   

             Diệp Phong bật cười, đôi mắt ánh lên sự chế nhạo.   

             Anh bỗng cảm thấy, ba năm qua ở cùng Thu Mộc Trân trở thành một trò cười.   

             Anh cố gắng đối tốt với cô như vậy. Từ khoảnh khắc cô gả cho anh, Diệp Phong đã thề rằng anh sẽ phải là một người chồng gương mẫu, ít nhất cũng phải hơn người bố vô tình của anh, tuyệt đối không được để Thu Mộc Trân chịu đau khổ như mẹ mình.   

             Nhưng kết quả thì sao?   

             Sự nỗ lực thầm lặng ba năm qua của anh cuối cùng bị đánh bại bởi một người đàn ông đi xe BMW mới chỉ quen trong một buổi tối.   

             “Bỏ đi, cứ thế vậy”.  

             “Anh cử tưởng em sẽ cùng anh tận hưởng phồn hoa cuộc sống, giờ xem ra là do anh nghĩ quá nhiều.”  

             Diệp Phong cười thản nhiên, quay người mang theo sự cô đơn và tự chế nhạo bước vào làn mưa, để cho mưa gió táp xối xả vào người anh.   

             Thế nhưng anh bỗng cảm thấy mưa như dừng lại, vậy mà trước mặt ở phía xa thì vẫn mưa như trút nước.   

             Diệp Phong hơi ngẩng đầu thì thấy một chiếc ô đang được che trên đỉnh đầu mình.   

             “Đi nào, đi mua quà cho bà nội”.  

             Trong màn mưa đêm, Thu Mộc Trân cầm ô, đứng đó với thân hình duyên dáng như một đóa hoa sen đẹp đẽ. Cô mỉm cười xinh xắn.

Advertisement
';
Advertisement