Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Hoàng Trung còn chưa kịp hét lên thì đã bị cú tát ấy của Diệp Phong đánh ngất.  

             Cảnh tượng này khiến ai cũng khiếp đảm.  

             Khách và nhân viên phục vụ ở quán bar đang dõi theo từ xa đều ngây người.  

             Đặc biệt là cô gái đi xem mặt kia, đôi mắt xinh đẹp của cô nàng cứ nhìn chăm chú không rời.  

             Đỉnh!  

             Đỉnh thật đấy.  

             Cảnh tượng vừa rồi y như phim vậy.  

             Cô gái đi xem mặt không ngờ, một người tuyệt vời như vậy lại thật sự tồn tại. Người ấy còn là đối tượng xem mặt của cô nàng nữa chứ.  

             Đúng là chân nhân bất lộ tướng mà.  

             Rốt cuộc cô gái kia cũng hiểu tại sao người đàn ông trước mặt mình lại ăn mặc giản dị đến thế. Vì đây mới là phong thái của người tài.  

             Một người giỏi giang và đầy bản lĩnh như vậy, sao phải u sầu vì không có tiền trong tay?   

             Cô gái xem mặt đã từng nghe người ta nói, vệ sĩ của người giàu nhất Hoa Hạ có tiền lương hằng năm lên đến hàng chục triệu. Dù anh không phải là vệ sĩ, thì làm đặc công của quốc gia chắc chắn cũng sẽ được đãi ngộ rất cao.  

             Nói không chừng, anh đang là vệ sĩ của một vị đại gia nào đó, tiền lương hằng năm cả chục triệu tệ.  

             “Thảo nào, ban nãy nghe nói tiền lương hằng năm là năm trăm nghìn mà anh ta vẫn bình tĩnh như thế”.  

             “Chẳng trách anh ta chỉ cười khi nghe mình đòi hỏi một chiếc ô tô sang trọng”.  

             “Thì ra, đấy chính là chỗ dựa của anh ta”.  

             Nghĩ đến đây, khuôn mặt của cô gái xem mặt lập tức đỏ bừng đầy kích động. Thấy Diệp Phong sắp rời đi, cô nàng chẳng quan tâm đến khuôn mặt đỏ lựng của mình, vội vã đứng dậy đuổi theo.  

             “Đừng đi. Chỉ cần anh đồng ý cưới, em có thể rút lại yêu cầu vừa rồi”.  

             “Ấy, anh đừng đi mà”.  

             “Em rất muốn lấy anh làm chồng đấy”.  

             Cô gái xem mặt gọi với theo. Nhân viên phục vụ trong quán bar thấy vậy bèn nhắc nhở cô nàng, khi nãy người ta đã bảo là có vợ rồi.  

             “Có vợ rồi thì sao chứ, làm nhân tình cũng được mà. Anh ta tuyệt như vậy, chắc chắn là kiếm được nhiều tiền lắm”.  

             Cô gái xem mặt kia trưng ra vẻ xu nịnh, tiếp tục hò hét tên Diệp Phong. Anh xem như không nghe thấy, rảo bước biến mất rất nhanh trong màn đêm.  

             Cô nàng rất hối hận vì đã không giữ mồm giữ miệng, đáng lẽ vừa rồi nên có thái độ tốt với Diệp Phong hơn một chút.  

             “Sao cơ?”  

             “Anh nói bây giờ anh vẫn còn đang ở gần nhà ga?”  

             “Ôi trời, anh làm sao vậy hả, muốn tôi đến đón anh à?”, trong điện thoại truyền đến giọng nói tức giận của Thu Mộc Trân.  

             Diệp Phong đáp rằng không cần, bảo Thu Mộc Trân gửi định vị sang, anh tự đến đó là được.  

             Chẳng mấy chốc, anh đã đến dưới lầu và được Thu Mộc Trân ra đón. Vừa trông thấy Diệp Phong, câu đầu tiên mà cô thốt ra chính là: “Sữa của tôi đâu?”  

             Diệp Phong liếc nhìn ngực Thu Mộc Trân: “Ở hai chỗ đó kìa!”  

             Thu Mộc Trân ngẩn ra một lúc mới hiểu ý Diệp Phong. Giận đến đỏ cả mặt, cô tức tối nói: “Diệp Phong, anh đứng đắn lại đi”.  

             “Hộp sữa mà tôi mua cho bà ngoại đâu?”, Thu Mộc Trân bực bội hỏi.  

             Không còn cách nào khác, Diệp Phong đành cười trừ, giải thích rằng dọc đường bị cướp, cho nên mới đến muộn.  

             “Tôi phục anh luôn đấy!”  

             “Đàn ông đàn ang mà lại để bị cướp à?”  

             “Ngày xưa sao Thu Mộc Trân này lại gả cho anh chứ?”, Thu Mộc Trân nói mà tức điên người.  

             Cô cảm thấy Diệp Phong được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều.  

             “Chắc do anh đẹp trai”, Diệp Phong nhỏ giọng trả lời.  

             “Anh nói gì cơ?”, Thu Mộc Trân lập tức trừng mắt.  

             “Không có gì, anh nói là anh sai rồi”, Diệp Phong biết mình có lỗi nên rất ngoan ngoãn nhận sai và xin lỗi.  

             “Thôi được rồi, tối nay đi mua lại vậy. Theo tôi lên lầu gặp cậu mợ trước đã”, không trách Diệp Phong nữa, Thu Mộc Trân đưa anh lên lầu.  

             Trong nhà, mợ Thu Mộc Trân vẫn đang bận rộn nấu nướng. Lúc này, Tôn Vũ Hào và một người đàn ông trung niên đang ngồi trên xô pha, vừa xem ti vi vừa nói chuyện.  

             Người đàn ông ấy là Hàn Hải - cậu của Thu Mộc Trân.  

             “Mộc Trân à, cháu vừa đi đâu thế? Mau ngồi xuống trò chuyện với Vũ Hào đi nào!”  

             “Vũ Hào bận rộn lắm, lần này xin nghỉ phép chỉ để gặp cháu đấy”.  

             Hàn Hải thấy Thu Mộc Trân quay lại, bèn cất lời giục giã.  

             “Hửm, cháu đưa cậu ta đến làm gì?”, lúc này Hàn Hải mới nhìn thấy Diệp Phong đứng đằng sau Thu Mộc Trân. Ông ta lập tức chau mày lại, bực bội hỏi.  

             “Ha, chào cậu, cháu và Mộc Trân cùng đến đây để thăm cậu mợ”, dù gì đấy cũng là trưởng bối, Diệp Phong vẫn lễ phép chào hỏi khi gặp mặt.  

             “Hừm”.  

             Hàn Hải không ngó ngàng đến Diệp Phong, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng rồi nhìn sang Thu Mộc Trân.  

             “Mộc Trân, còn đứng đấy làm gì, sang đây nói chuyện với Vũ Hào đi”.  

             “Vâng”, cô không dám trái lệnh của Hàn Hải.  

             Từ bé, Thu Mộc Trân đã sợ người cậu này, rất ít khi làm trái lời ông ta.  

             Đây là lý do Hàn Lệ bảo Thu Mộc Trân thay bà ta đến Giang Hải mừng thọ bà cụ Hàn.  

             Chủ yếu là vì bà ta mong Hàn Hải sẽ khuyên được con gái mình ly hôn với Diệp Phong.  

             Sau khi Thu Mộc Trân đã ngồi xuống, Hàn Hải liếc sang Diệp Phong đang đứng gần đó, trầm giọng nói: “Cậu theo tôi qua đây”.  

             Diệp Phong nhìn Thu Mộc Trân, sau đó theo ông ta vào một căn phòng khác.  

             Hàn Hải không ngồi, chỉ chắp tay đứng trước ban công, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cậu cảm thấy Mộc Trân là người thế nào?”  

             “Cô ấy rất tốt, xứng đáng với mọi điều tốt đẹp trên đời này”, đứng đằng sau Hàn Hải, Diệp Phong điềm tĩnh cất lời.  

             Ông ta nghe xong liền bật cười: “Hay cho câu “xứng đáng với mọi điều tốt đẹp trên đời này”. Vậy tôi hỏi cậu, từ đây nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu trông thấy những gì?”  

             Nghe vậy, Diệp Phong bèn ngước ra ô cửa sổ, nhìn thấy một Giang Hải tuyệt đẹp về đêm. Anh im lặng hồi lâu mới chầm chậm đáp: “Là những tòa nhà cao chọc trời, là một thành phố Giang Hải sầm uất thịnh vượng, rực rỡ xa hoa”.  

             Hàn Hải tiếp tục mỉm cười: “Phải. Giang Hải là thành phố giàu có nhất Giang Đông. Hằng đêm đứng từ nơi này trông ra, tôi luôn cảm thấy bản thân quá bé nhỏ, tầm thường và hổ thẹn vô cùng. Vì tôi đã không thể đưa vợ và con gái mình đứng ở nơi cao nhất của Giang Hải này”.  

             Diệp Phong không lên tiếng, chỉ lặng lẽ lắng nghe.  

             Ông ta hỏi tiếp: “Cậu nghĩ Mộc Trân có xứng đáng với những thứ tốt đẹp ở Giang Hải này hay không?”  

             “Tất nhiên là có”.  

             “Vậy cậu có thể cho Mộc Trân những thứ ấy không?”, Hàn Hải ngoái đầu nhìn Diệp Phong.  

             Anh nhíu mày: “Ý của cậu là?”  

             Ông ta cười khẽ: “Không có ý gì cả. Chỉ là tôi cảm thấy, cậu không xứng với Mộc Trân. Chuyện Mộc Trân gả cho cậu năm xưa vốn dĩ là một trò hề. Tôi nghĩ, đã đến lúc kết thúc trò hề này rồi”.  

             “Vậy cậu cảm thấy người như thế nào mới xứng với Mộc Trân? Như Tôn Vũ Hào chăng?”, Diệp Phong hỏi ngược.  

             “Chẳng lẽ không phải ư?”  

             “Bố của Vũ Hào nắm giữ một tập đoàn hàng chục tỷ, tiền của vô kể. Ngay cả công trình cao nhất ở Giang Hải này cũng do nhà họ xây dựng. Hơn nữa, bản thân Vũ Hào tuổi trẻ tài cao, không chỉ tốt nghiệp từ một ngôi trường danh tiếng, mà bây giờ còn một mình đảm đương, làm chủ công ty”.  

             “Nếu gả cho Vũ Hào, Mộc Trân sẽ có một chỗ đứng ở thành phố thịnh vượng như Giang Hải, và trở thành người nổi tiếng trong tầng lớp thượng lưu của xã hội. Con bé sẽ cùng Vũ Hào đứng trên đỉnh cao ở Giang Hải, trở thành người phụ nữ khiến biết bao kẻ phải ngưỡng mộ”.  

             “Những điều tốt đẹp mà Vũ Hào có thể dễ dàng trao cho Mộc Trân, e rằng cả đời này cậu cũng không thể cho con bé được”.  

             Đứng chắp tay sau lưng, Hàn Hải trầm giọng nói bằng vẻ khinh miệt và mỉa mai dành cho Diệp Phong.  

             “Vậy sao? Nhưng cậu có biết không, những thứ mà cậu nói chẳng đáng là gì trong mắt cháu cả. Chỉ cần cháu muốn, thì đừng nói là một chỗ đứng ở Giang Hải, cả Giang Hải này, cháu cũng có thể cho cô ấy”.  

             “Ngông cuồng!”, Hàn Hải phẫn nộ quát, “Một kẻ ở rể như cậu thì lấy gì để cho con bé? Cho bằng mồm ư?”  

             “Đúng là ngu xuẩn!”  

             Hàn Hải lạnh lùng hừ một tiếng rồi phất tay áo quay đi.  

             Chỉ còn Diệp Phong ở lại, đứng trông ra cửa sổ, ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài.  

             “Trong mắt các người, có lẽ Giang Hải là vùng đất của phồn vinh. Trở thành người nổi tiếng của tầng lớp thượng lưu, là điều mà các người theo đuổi”.  

             “Nhưng các người có biết không, trong mắt tôi, Giang Hải hay Giang Đông đều chẳng đáng là gì. Người phụ nữ của Sở Thiên Phong này, phải có được cả thế giới”.  

             “Sở Thiên Phong tôi, phải thống trị cả thế giới này!”

Advertisement
';
Advertisement