Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Mấy ngày nay, Thu Mộc Trân cũng không đến công ty. Cô đã xin nghỉ phép ốm một tháng.  

             "Ông nội, xem ra chị Ba bất mãn vì quyết định của ông nên mới làm vậy để thể hiện thái độ?"  

             Mỗi tuần nhà họ Thu đều sẽ họp gia tộc một lần, thường là để bàn bạc việc ở công ty.  

             Lúc này, trong phòng họp, Thu Mộc Doanh sau khi biết tin Thu Mộc Trân xin nghỉ phép thì liền cười với vẻ giễu cợt.  

             "Hừ ~"  

             "Thu Mộc Trân này coi công ty là cái gì chứ?"  

             "Muốn làm thì làm, không muốn làm thì nghỉ, chẳng biết nghĩ đến đại cục chút nào! Nói với nó nếu ngày mai không tới làm thì sau này vĩnh viễn không cần đến làm nữa", ông cụ Thu tức giận hừ một tiếng. Ông ta ghét nhất là có người dám thách thức quyền lực của mình.  

             Thế mà hiện giờ Thu Mộc Trân thấp cổ bé họng kia lại dám ra mặt chống đối, cho nên ông ta tức giận là lẽ đương nhiên.  

             Thu Mộc Doanh cũng đã nhận ra điều đó, cho nên mới cố tình nói chuyện Thu Mộc Trân nghỉ phép trước mặt tất cả mọi người.  

             Thu Quang cũng nổi giận, nói: "Đứa cháu gái này đúng là hoàn toàn bỏ đi rồi. Bố à, may mà chúng ta chưa cho nó phụ trách việc hợp tác với ngân hàng Hồng Kỳ. Nếu không, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi".  

             Lúc này, đám người nhà họ Thu đều thi nhau quở trách Thu Mộc Trân.  

             "Được rồi, tạm không bàn vấn đề này nữa".  

             "Doanh Doanh, hôm nay cháu đi gặp giám đốc Từ phải không? Đã hẹn được chưa? Việc liên quan đến đơn hàng trị giá năm mươi triệu này sẽ quyết định tương lai công ty chúng ta có thể trở mình hay không. Bởi tính chất quan trọng của nó nên cháu tuyệt đối không được lơ là", ông cụ Thu dặn dò.  

             Thu Mộc Doanh lập tức gật đầu, đáp: "Ông nội, ông cứ yên tâm 100%. Phi vụ hợp tác này, cháu nhất định sẽ đem về cho công ty chúng ta".  

             "Đúng đó ông nội, cháu sẽ đi cùng Doanh Doanh. Ông không cần lo lắng đâu ạ", Sở Văn Phi tự tin cười nói.  

             "Được rồi, có Văn Phi đi cùng, Doanh Doanh ra tay lần này ông tin chắc sẽ mã đáo thành công!"  

             "Các cháu đi đi, chúng ta sẽ ở lại đây bày sẵn tiệc đợi các cháu trở về mừng công!"  

             Ông cụ Thu cười sảng khoái, những người khác cũng thi nhau phụ họa theo. Cuối cùng, đám người nhà họ Thu lại thi nhau tiễn hai vợ chồng Thu Mộc Doanh.  

             Người nhà họ Thu đã bày yến tiệc chờ sẵn. Không cần nói cũng biết hợp đồng lần này quan trọng thế nào đối với họ.  

             Thành Tây, quán cà phê Lệ Thủy.  

             Vợ chồng Thu Mộc Doanh đến đây trước giờ hẹn, chuẩn bị gặp mặt giám đốc Từ.  

             "Chồng ơi, anh thấy em trang điểm thế nào, không quá khoa trương đâu nhỉ?"  

             "Nước hoa có nồng quá không?"  

             "Còn cả tóc tai, anh giúp em sửa lại một chút được không?", lần đầu tiên được gặp nhân vật đẳng cấp như Từ Lôi, Từ Mộc Doanh không khỏi lo lắng.  

             Sở Văn Phi cũng cười khổ, an ủi Thu Mộc Doanh rằng đã có anh ta ở đây, không cần lo lắng.  

             "Cô ấy đương nhiên phải nể mặt anh. Hợp đồng hôm nay, cô ấy đương nhiên sẽ phải ký".  

             Cuối cùng thì một chiếc xe sang trọng cũng đỗ xịch ngoài cửa.  

             Một hàng ba người đi tới trước chiếc bàn mà Thu Mộc Doanh đang ngồi.  

             Người đi đầu tiên là một người phụ nữ mặc bộ âu phục trưởng thành. Trên gương mặt với từng đường nét tinh tế như tượng tạc của cô còn có thêm vài phần khí chất mạnh mẽ mà những người phụ nữ bình thường không có được. Chính khí chất đó có thể trấn áp những người xung quanh.  

             Nhìn thấy người phụ nữ này, Thu Mộc Doanh trong tiềm thức đã nhận định đây chính là giám đốc Từ Lôi của ngân hàng Hồng Kỳ nên vội vã đứng dậy rồi chìa tay ra bắt: "Giám đốc Từ, xin chào. Tôi là đại diện của công ty Thu Thủy - phó tổng giám đốc Thu Mộc Doanh tới để ký hợp đồng hôm nay".  

             Người phụ nữ kia cau mày, không thèm để ý đến cánh tay đang chìa ra của Thu Mộc Doanh, đáp: "Thứ nhất, cần đính chính lại một chút. Tôi không phải giám đốc Từ, tôi là trợ lý của giám đốc Từ - Lâm Văn Tịnh".  

             "Thứ hai, tại sao lại là cô? Cô Thu Mộc Trân đâu?"  

             Thu Mộc Doanh phát hiện mình nhận lầm người thì cảm thấy hơi bối rối, sau đó mỉm cười giải thích: "Cô Lâm, xin lỗi cô về việc ban nãy. Còn về câu hỏi thứ hai của cô, công ty chúng tôi đã họp nội bộ và tất cả các thành viên đều cho rằng Thu Mộc Trân không đủ cấp bậc cũng như năng lực để đảm nhận việc ký hợp đồng này, lại càng không có tư cách để thay mặt công ty chúng tôi đàm phán với cô".  

             Lúc nói câu này, Thu Mộc Doanh cao ngạo hất hàm.  

             Câu này của Thu Mộc Doanh bên ngoài thì có vẻ như đang nói Thu Mộc Trân, nhưng thực ra là có ý tôn bản thân cô ta lên.  

             Thu Mộc Trân không tư cách, không năng lực cho nên không xứng tới đây. Còn cô ta tới đây đương nhiên nghĩa là cô ta có tư cách và giỏi hơn Thu Mộc Trân.  

             "Vậy sao?", Lâm Văn Tịnh cười lạnh, nói tiếp: "Nếu đã như vậy thì không có gì để đàm phán nữa".  

             "Quay về nói với người phụ trách của công ty cô rằng tập đoàn Hồng Kỳ chúng tôi chỉ hợp tác với cô Thu Mộc Trân. Những người khác tới thì miễn đàm phán".  

             Giọng nói lạnh như băng khiến người ta cảm thấy không thể tiếp tục nài nỉ hay thương lượng gì nữa. Mấy người Lâm Văn Tịnh còn chưa cả ngồi xuống, nói dứt lời liền quay đầu đi thẳng.  

             "Cô Lâm, cô Lâm ~"  

             Thu Mộc Doanh lúc này đã hoảng lắm rồi, cô ta không thể ngờ chuyện lại ra nông nỗi này. Thu Mộc Doanh vội vã đuổi theo, nhưng người ta nào có thèm đếm xỉa.  

             "Cô Lâm, xin dừng bước! Bố tôi là Sở Dương, tôi là Sở Văn Phi - Sở tiên sinh ~", Sở Văn Phi lúc này cũng hét gọi theo. Vậy mà vẫn chẳng có kết quả gì, người của Hồng Kỳ còn chẳng thèm ngoảnh đầu lại mà lên xe đi thẳng.  

             Ngược lại, trong quán cà phê có một ông chú nóng nảy tự nhiên lao tới tát Sở Văn Phi một cái.  

             "Gọi cái mịa gì mà gọi?"  

             "Làm ông đây giật hết cả mình!"

Advertisement
';
Advertisement