Bộp~
Trong cơn thịnh nộ, Thu Mộc Trân cúp điện thoại cái rụp rồi ném luôn điện thoại lên ghế sô pha. Chiếc điện thoại nảy lên rồi rơi bộp xuống đất.
"Mộc Trân?"
"Con làm sao vậy?"
"Sao con lại giận dữ như vậy?"
"Có phải tên khốn Diệp Phong kia lại chọc tức con không?"
Hàn Lệ và Thu Lỗi vừa đi ăn về đã thấy Thu Mộc Trân ném điện thoại, sắc mặt lại trắng bệch ra chẳng có chút sức sống nào.
"Mẹ, không có chuyện gì đâu, con tuột tay làm rơi điện thoại thôi", Thu Mộc Trân không muốn giải thích nhiều, quay lưng toan đi vào trong phòng nghỉ ngơi.
"Mẹ nó, chắc chắn lại là tên ngốc vô dụng Diệp Phong đó rồi!"
"Có phải nó dám đánh con không?"
"Đúng là muốn làm phản rồi!"
"Diệp Phong, cậu cút ra đây cho tôi. Mộc Trân cho cậu ăn, cho cậu uống mà cậu lại dám bắt nạt nó?"
Hàn Lệ chưa hỏi rõ ràng mà đã cho rằng Diệp Phong bắt nạt con gái bà ta nên lập tức giận dữ hét lên.
"Đủ rồi, mẹ. Con đã nói không phải anh ấy rồi mà, sao mẹ lại cứ làm loạn lên thế?"
"Là tại con, đều tại con, là con gái mẹ vô dụng. Không giữ được cả những thứ vốn thuộc về mình", Thu Mộc Trân cuối cùng cũng không kìm nén được cảm xúc nữa. Hai vợ chồng Hàn Lệ chưa bao giờ thấy con gái mình suy sụp như vậy.
"Mộc Trân, rốt cuộc chuyện là thế nào? Con mau nói với mẹ đi, con muốn làm mẹ lo đến chết sao?", Hàn Lệ càng lo lắng hơn.
Thu Mộc Trân cúi thấp đầu, mắt đỏ hoe, giọng nói thều thào bất lực: "Ban nãy ông nội nói với con, việc hợp tác với ngân hàng Hồng Kỳ sẽ giao lại cho Thu Mộc Doanh, không cho con can dự vào nữa".
"Cái gì?", Hàn Lệ nghe vậy thì lập tức cuống lên nói tiếp: "Ông nội con thật quá đáng!"
"Đó là hợp đồng do con lấy được, dựa vào đâu mà để cho người khác đi đàm phán?"
"Mẹ biết rồi, chắc chắn là hai mẹ con nhà Thu Mộc Doanh lại giở trò. Không chịu được cảnh chúng ta sống tốt nên mới bày kế cướp công".
"Không được, đi, chúng ta đến nhà cũ của nhà họ Thu. Nhà chúng ta không thể chịu ấm ức như thế này được".
Hàn Lệ cũng giận dữ đến mức mặt đỏ tía tai. Con gái bà ta chăm chỉ tận tụy lo việc này biết bao nhiêu ngày tháng, cuối cùng đã lấy được giấy phép, tiền cũng vay được, đơn hàng cũng chỉ cần ký hợp đồng nữa là xong. Nhưng ai mà ngờ được, giờ con gái bà lại trở thành đá lát đường cho người khác.
Chuyện này thì làm gì có ai nhịn được!
Thu Mộc Trân tự giễu: "Mẹ, không ích gì đâu. Ông nội đã tuyên bố như vậy rồi, chúng ta có tới làm loạn lên thì không những không thay đổi được gì mà còn tự biến mình thành trò cười cho nhà họ Thu".
"Vậy mẹ đi tìm bác Cả, bác Hai, chúng ta cùng tới gặp ông nội. Mẹ không tin nhà họ Thu này có thể trở thành giang sơn của mình nhà Thu Mộc Doanh. Chuyện tốt gì bọn họ cũng lấy phần", Hàn Lệ giận muốn phát điên.
Thu Mộc Trân vẫn lắc đầu đáp: "Mẹ, mẹ đừng ngây thơ như vậy. Nhà Sở Văn Phi có tiền có thế, Thu Mộc Doanh gả vào hào môn. Bác Cả, bác Hai muốn kết thân còn không kịp, làm gì có chuyện vì con mà đắc tội với nhà họ?"
Thu Mộc Trân chậm rãi nói, trong những câu nói đó là sự bất lực.
Có lẽ đây chính là hiện thực.
Nỗ lực thì có ích gì chứ? Kiên cường để làm gì cơ chứ?
Cuối cùng thì vẫn thua trước gia thế, trước quyền lực.
Thu Mộc Trân hiểu rất rõ ông nội ra quyết định như vậy cũng vì muốn chiều lòng hai vợ chồng Sở Văn Phi.
Thu Mộc Trân không nói thêm gì nữa, xoay người đi về phòng.
Đằng sau chỉ còn lại bố mẹ cô đang tranh cãi.
"Ông xem xem ông làm bố kiểu gì?"
"Người ta bắt nạt con gái ông thế đấy?"
...
"Nói trắng ra thì đều do tên Diệp Phong, đều do nó hèn nhược".
"Nhìn xem con gái nhà người ta gả cho ai? Rồi nhìn lại con rể của ông đi?"
"Nếu nó được bằng một nửa Sở Văn Phi thì chúng ta sẽ ra nông nỗi này hay sao?"
...
Một khi đã nghèo thì còn sinh ra trăm nghìn vấn đề nữa. Ở cái nhà này, việc tranh cãi là quá thường tình.
Trong phòng, Thu Mộc Trân nằm trên giường, đôi mắt vô hồn giống như một cái xác. Không cần nghĩ cũng biết chuyện này khiến cô suy sụp thế nào.
Vốn cô đã vội vui mừng sẽ nhân cơ hội này để lấy thành tích, khiến mọi người đều phải thay đổi cái nhìn về mình. Nhưng ai ngờ, cuối cùng ông nội lại tước đi cơ hội đó của cô.
"Em nên đi ngâm chân đi".
"Trong lòng sẽ thấy dễ chịu hơn rất nhiều".
Lúc này, giọng nói của Diệp Phong khẽ vọng tới. Anh bê một chậu nước ấm vào phòng, trên vai còn vắt một chiếc khăn.
Nếu ông Hàn mà nhìn thấy cảnh này chắc sẽ ngạc nhiên đến rớt hàm mất. Người thừa kế duy nhất của nhà họ Sở ở nước Hoa Hạ này, người đã dành mười năm ở ẩn để thao túng biết bao nhiêu nhân vật có máu mặt nay lại trở thành một người đàn ông của gia đình, biết "đội vợ lên đầu" như thế này.
"Xin lỗi nhé, Diệp Phong".
"Lại làm phí hoài công sức của anh rồi".
Ánh trăng tịch mịch chiếu vào phòng. Tiếng Thu Mộc Trân hơi nức nở vẫn khe khẽ vang lên.
Diệp Phong khẽ mỉm cười đáp: "Em còn khách sáo với anh làm gì".
"Hơn nữa công sức này chưa chắc đã lãng phí đâu".
Trong nụ cười nhàn nhạt của Diệp Phong còn có ẩn ý gì đó.