Thu Mộc Trân tức giận quát mắng khiến kinh động cả đám chim trong rừng cây.
Sau đó cô hơi đỏ mặt, quay người giận dữ bỏ đi trên đôi giày cao gót xinh đẹp.
Nhưng lúc này Thu Mộc Trân cũng chỉ thấy giận dỗi mà thôi. Nếu là trước đây, Diệp Phong nói vậy, Thu Mộc Trân còn cảm thấy cả khinh bỉ và ghét bỏ.
Nhưng có thể đến ngay Thu Mộc Trân cũng không để ý thấy thái độ cuả cô dành cho Diệp Phong đã dần thay đổi.
Sau khi trở về nhà, Thu Mộc Trân bèn nói tin tốt lành cho bố mẹ. Hàn Lệ và Thu Lỗi cũng vui mừng chết đi được, lập tức quyết định đi ăn mừng, Thu Mộc Trân đương nhiên cũng gọi Diệp Phong.
“Gọi nó làm gì?”
“Một kẻ rác rưởi kém cỏi ăn chùa, con gái tôi kiếm tiền, sao phải nuôi nó chứ?”, Hàn Lệ lạnh giọng.
“Mẹ, lần này thật sự phải cảm ơn Diệp Phong, nếu không có anh ta…”, Thu Mộc Trân vẫn bảo vệ Diệp Phong nhưng bị Hàn Lệ cắt ngang.
“Nó sao? Còn nhờ nó à. Nó không làm vướng chân con là mẹ đã phải thắp nhang khấn nó rồi. Thu Mộc Trân à, gần đây con có chút không bình thường, cứ nói giúp kẻ đó suốt. Mẹ cảnh cáo con, con và nó sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn, con nên chuẩn bị sẵn tinh thần. Cậu con đã giúp con tìm một người rồi, nhà có tiền có quyền, vài ngày nữa con đi gặp mặt xem”.
“Đủ rồi mẹ, con không đi nữa, hai người đi đi. Con tự nấu ăn ở nhà”, Thu Mộc Trân cũng tức giận, cuối cùng nhất quyết ở trong phòng, mặc kệ hai ông bà Hàn Lệ.
Hàn Lệ cũng tức tới tím mặt, chẳng còn cách nào nên chỉ còn mỗi hai ông bà đi ra ngoài.
Đúng lúc này, Thu Mộc Doanh về tới nhà, cô ta càng cảm thấy tức giận hơn.
Cô ta vốn định làm khó Thu Mộc Trân trong thương vụ lần này, khiến cô mất hết thể diện, cuối cùng ép rời khỏi công ty. Nhưng không ngờ cuối cùng lại khiến Thu Mộc Trân đạt được thành công, bận rộn cả ngày trời cuối cùng trở thành bàn đạp cho Mộc Trân.
“Rốt cuộc thì Thu Mộc Trân gặp phải vận may chó má gì thế không biết?”
“Không những vay được tiền mà còn giành được cơ hội hợp tác với tập đoàn Hồng Kỳ”.
Hồng Kỳ là tập đoàn do một tay Từ Lôi vận hành, có sự chống lưng của ngân hàng Hồng Kỳ- chỗ dựa vô cùng vững chãi, nguồn lực lớn mạnh. Thu Mộc Trân nhận được đơn hàng này, sau khi Vương Xảo Ngọc biết được thì vừa kinh ngạc vừa giận dữ. Lúc này bà ta đang đi đi lại lại trong căn phòng với khuôn mặt tái mét.
“Doanh Doanh, không được rồi, chúng ta phải nghĩ cách”.
“Đó là đơn hàng năm chục triệu tệ đấy. Nếu để Thu Mộc Trân lấy được thì địa vị của nó trong công ty sẽ một bước lên trời, tới khi đó ông nội sẽ càng coi trọng nó hơn”.
“Mấu chốt hơn nữa là nếu nó có cơ hội kết thân được với nhân vật đẳng cấp như Từ Lôi thì nhà họ Thu có khi còn giao cả công ty cho nó quản lý mất”.
“Tới khi đó, hai mẹ con chúng ta sẽ chẳng còn gì để làm ở đây nữa!”
Vương Xảo Ngọc lo lắng, đứng bên cạnh nói.
Thu Mộc Doanh cũng vừa tức vừa bực, càm ràm không ngừng: “Mẹ, giờ mẹ nói vậy có tác dụng gì chứ? Ông nội đã giao hạng mục này cho chị ta phụ trách rồi, toàn quyền xử lý việc hợp tác với tập đoàn Hồng Kỳ. Chúng ta còn có thể làm gì chứ?”
Từ trước tới này Thu Mộc Trân luôn là cái gai trong mắt nhà Vương Xảo Ngọc. Dù gì mấy lần trước nhà Vương Xảo Ngọc ăn chặn riêng trong công ty đều bị Thu Mộc Trân phát hiện và báo cho ông cụ khiến ông cụ chửi bọn họ mấy lần.
Vì vậy chỉ cần Thu Mộc Trân còn ở công ty ngày nào thì ngày đó nhà Vương Xảo Ngọc còn chưa yên thân. Nếu như Thu Mộc Trân có thể ngồi lên vị trí cao hơn thì gia đình họ đương nhiên càng thêm hoảng sợ.
“Mẹ có cách”,
“Đi, Doanh Doanh, chúng ta đi gặp ông nội con”.
“Không thể để Thu Mộc Trân trèo cao được”, Vương Xảo Ngọc nghĩ ra được cách gì đó bèn kéo Thu Mộc Doanh đi tìm ông cụ Thu ngay trong đêm.
Thậm chí vì lý do an toàn, Vương Xảo Ngọc còn gọi cả Thu Quang cùng đi.
“Ông nội, sau khi về cháu đã thảo luận với bác cả, chúng cháu thấy để chị Ba phụ trách việc hợp tác lần này với tập đoàn Hồng Kỳ là không thỏa đáng”, Thu Mộc Doanh vừa nói vừa xoa bóp cho ông cụ Thu với nụ cười niềm nở.
“Có gì mà không thỏa đáng? Hợp đồng là do Thu Trân lấy được, theo lý đương nhiên phải để nó làm việc tiếp”, ông cụ Thu chau mày.
“Ông nội, ông nghĩ xem, chị Ba những năm qua đều làm công việc văn phòng cơ bản, tiếp xúc với những người có thân phận thấp kém, làm gì có kinh nghiệm đàm phán với người có đẳng cấp. Nhất là người quyền quý như giám đốc Từ nữa. Đơn hàng lần này số tiền rất lớn, liên quan tới sự tồn vong của Thu Thủy, ông nội thật sự giao sự sống chết của công ty cho một người không đủ kinh nghiệm sao?”
“Nói thì như vậy nhưng hợp đồng vay tiền không phải do Thu Mộc Trân lấy được sao? Nó đã chứng minh được năng lực của nó rồi mà”, ông cụ Thu trầm giọng đáp lại.