“Không thể nào, từ lúc mở cuộc họp gia tộc vào ban ngày tới bây giờ mới có mấy tiếng đồng hồ”.
“Sao mới có một lúc mà đã thương lượng xong khoản vay chứ?”
“Lại còn do đích thân giám đốc Từ ký tên nữa? Không thể nào?”
Thu Mộc Doanh ngây người với vẻ không dám tin.
Những người khác cũng bất ngờ. Dù cho tới bây giờ bọn họ cũng khó chấp nhận sự thật trước mắt.
Nhìn bộ dạng sững sờ của nhà họ Thu, Thu Mộc Trân chỉ hừ giọng: “Có thể những lời cháu nói không thật, hợp đồng cũng có thể làm giả, nhưng năm mươi triệu trong tài khoản lẽ nào cũng là do Mục Thu Trân cháu làm giả nốt sao?”
Thu Mộc Trân chất vấn mọi người với vẻ cười nhạo.
Nhất thời, không ai còn gì để nói.
Theo những gì Thu Mộc Trân nói thì khoản tiền đầu tiên đã được gửi tới, vậy thì mức độ chân thực của hợp đồng này không còn nghi ngờ gì nữa.
Nhưng đến tận bây giờ Thu Mộc Doanh vẫn không tin, cô ta chỉ cười lạnh lùng: “Chị ba, chị đừng đắc ý vội, không chừng do chồng tôi chào hỏi trước với ngân hàng Hồng Kỳ, nhờ ngân hàng cho nhà họ Thu vay tiền đấy. Chẳng qua chị ăn may với được món hời thôi”.
“Đúng vây, rất có khả năng”.
“Trong cả nhà họ Thu, cũng chỉ có Văn Phi mới có khả năng và thể diện đó. Vợ của một chàng rể ăn bám thì làm gì có tư cách khiến giám đốc Từ- đại gia Vân Châu đích thân tiếp đón chứ”.
Nghe Thu Mộc Doanh nói vậy, đám đông cảm thấy rất có lý nên nhao nhao hùa theo.
Thu Mộc Trân nghe thấy vậy thì tức lắm.
Rõ ràng là nhờ mối quan hệ của chồng cô, thật không ngờ Thu Mộc Doanh lại làm bậy cướp công.
Nhưng Thu Mộc Trân cũng không phải kẻ ngốc, cô lập tức phản bác: “Vậy sao? Nếu em đã cảm thấy đó là công lao của Sở Văn Phi thì em gọi điện cho chồng em trước mặt mọi người đi, có phải là Văn Phi hay không, hỏi là biết ngay mà”.
“Hỏi thì hỏi. Thu Mộc Trân, đợi đến lúc chồng tôi thừa nhận thì tôi xem chị sẽ thế nào?”, Thu Mộc Doanh cũng không nói nhiều, bèn lấy điện thoại ra bấm số đầy tự tin và bật loa ngoài.
“Honey à, em Doanh Doanh nè”, điện thoại kết nối, giọng điệu ngoa ngoắt của Thu Mộc Doanh trước đó lập tức trở nên đáng yêu.
Thu Mộc Trân nhìn mà thấy bực bội: “Hừ, để xem trả lời thế nào?”
“Doanh Doanh, sao thế? Có phải là nhớ anh không, tối qua…”, Sở Văn Phi không biết cuộc điện thoại được mở loa ngoài nên nói chuyện không chút kiêng dè.
Thu Mộc Doanh lập tức đỏ mặt, vội vàng cắt ngang lời của Sở Văn Phi: “Được rồi, đừng nói linh tinh, ông nội đang nghe đây này, mình nói chút chuyện chính nhé”.
“Em hỏi anh ông xã, có phải anh gọi đã chào hỏi trước bên phía ngân hàng Hồng Kỳ, nhờ giám đốc Từ cho nhà công ty Thu Thủy vay tiền không?”
Sở Văn Phi ngây người: “Giám đốc Từ nào? Vay tiền cái gì?”
Thu Mộc Doanh bỗng chột dạ: “Chính là giám đốc ngân hàng Hồng Kỳ, đại gia Vân Châu, Từ Lôi đó”.
“Hả, là cô ta ấy hả. Cô ấy là nhân vật kiệt xuất số một của thành phố Vân Châu, anh làm sao quen được chứ?”
“Vậy bố mẹ thì sao, họ có quen không? Anh có gọi điện nhờ họ giúp không?”, Thu Mộc Doanh không cam tâm, tiếp tục hỏi.
“Tào lao, bố mẹ anh cũng không thể quen nhân vật lớn như vậy. Người ta quyền cao chức trọng, chúng ta không cùng đẳng cấp. Cũng chỉ có người như ông Lý Nhị ở Vân Châu mới có thể nói chuyện với người ta thôi”, Văn Phi bình thường có thể làm màu nhưng nói về Từ Lôi thì anh ta không có gan làm chuyện đó.
Có thể thấy Từ Lôi có uy lực thế nào ở thành phố Vân Châu.
“Được rồi, em tắt máy đây”.
Thu Mộc Doanh lập tức tắt máy. Lúc này sắc mặt cô tô tím ngắt như miếng gan lợn, làm gì còn vẻ kiêu ngạo như trước đó. Giờ một câu cô ta cũng không dám nói.
“Em Tư, thế nào? Giờ không còn gì để nói phải không?”, Thu Mộc Trân hừ giọng.
Lúc này ông cụ Thu mới cười ha ha: “Ha ha…”
“Ha ha…”
“Mộc Trân làm tốt lắm, không làm ông nội thất vọng”.
“Từ tháng này trở đi, lương của Mộc Trân sẽ tăng lên gấp ba để làm phần thưởng”.
Cái gì?
Gấp ba?
Nghe thấy vậy không ít người cảm thấy đỏ mắt, trong lòng thầm ngưỡng mộ.
“Cảm ơn ông nội”, Thu Mộc Tân lập tức nở nụ cười. Đã nhiều năm như vậy, hôm nay là lần đầu tiên cô thấy ông nội khen mình.
“Hừ, đúng là tiểu nhân đắc ý. Có điều tăng gấp ba thì làm sao, nghèo vẫn hoàn nghèo, chẳng bằng một cọng lông về gia sản của chồng tôi”, Thu Mộc Doanh cảm thấy khó chịu bèn lầm bầm.
“Phải rồi, ông nội. Cháu vẫn còn một chuyện muốn thương lượng với ông. Tối nay khi cháu và giám đốc Từ bàn chuyện vay tiền, còn bàn được một hợp đồng vật liệu năm mươi triệu với tập đoàn Hồng Kỳ. Có điều việc này quan trọng nên lúc đó cháu chưa ký. Hợp đồng cháu có cầm về đây, sau khi ông nội xem xong, nếu không có vấn đề gì, thì cháu sẽ lập tức hẹn gặp giám đốc Từ một lần nữa để ký kết”.
Lúc này giọng nói của Thu Mộc Trân lại đột ngột vang lên.
Nhưng vừa dứt lời thì một sự im lặng chết chóc bao trùm căn phòng.
Căn phòng im lặng như tờ, tới mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Nhà họ Thu vừa mới hoàn hồn đã lập tức bị chấn động một lần nữa.
“Cháu…cháu nói gì?”
“Cháu nói thêm một lần nữa?”
“Đơn…đơn hàng bao nhiêu?”
Thu Quang – chủ tịch hội đồng quản trị của công ty phân phối Thu Thủy run rẩy nhìn Thu Mộc Trân giống như nhìn thấy hồn ma.
“Mộc Trân, cháu…cháu xem là bao nhiêu số không?”, ông cụ Thu co giật da mặt, nhìn Thu Mộc Trân.
Đơn hàng năm mươi triệu tệ là gì vậy?
Cả năm ngoái, đơn hàng của toàn bộ công ty cộng lại còn chưa vượt quá chục triệu tệ.
Gần đây ngành phân phối cạnh tranh khốc liệt, Thu Thủy lại là một doanh nghiệp nhỏ, bình thường có đơn hàng triệu tệ đã là hiếm lắm rồi, giờ mấy chục triệu tệ thì đúng là khủng khiếp.
Và vừa rồi Thu Mộc Trân mới nói, đó là nhận được đơn hàng năm chục triệu tệ.
“Ôi mẹ ơi!’
“Dù có bán cả công ty Thu Thủy thì cũng không đáng giá từng đó tiền!”, đám đông cảm thán.
Thu Mộc Doanh cũng không tin, cô ta khẽ quát: “Thu Mộc Trân, chị nói đùa hơi quá rồi đó!”
Nhưng Thu Mộc Trân mặc kệ cô ta, mà đưa một bản hợp đồng khác ra trước mặt ông cụ Thu.
Ông cụ Thu run rẩy xem xong bèn đưa cho Thu Quang kiểm tra mức độ thật giả.
“Hợp đồng không có vấn đề gì".
“Dấu cũng không hề giống làm giả”.
“Lẽ nào là thật sao?”, đến giờ Thu Quang vẫn cảm thấy không tin.
Cuối cùng, sau khi Thu Quang và ông cụ Thu nghiên cứu nửa tiếng đồng hồ và xác nhận thì ông cụ thu bèn bật cười.
“Ha ha ha”
“Thu Trân, tốt lắm, làm rất tốt!”
“Cảm ơn cháu đã lấy được đơn hàng này cho nhà họ Thu”.
“Ông tuyên bố, từ hôm nay, đề cử cháu quản lý hạng mục này, có xe chuyên dụng riêng, toàn quyền phụ trách việc hợp tác với tập đoàn Hồng Kỳ”.
“Cháu phải dốc toàn bộ sức lực để ký được hợp đồng này, không được để xảy ra bất kỳ sai sót gì”.
“Công ty phân phối Thu Thủy của chúng ta có thể lớn mạnh hay không là dựa vào cháu đấy!”
Ông cụ Thu cười ha ha, âm thanh hào sảng vang vọng cả căn phòng.
Hạnh phúc tới quá đột ngột với Thu Mộc Trân, cô bỗng cười rạng rỡ, ánh mắt tràn ngập niềm vui: “Cảm ơn ông nội đã cho Thu Trân cơ hội. Cháu đảm bảo nhất định sẽ không để ông thất vọng”.
Khổ tận cam lai, buổi tối hôm nay, Thu Mộc Trân cảm thấy thế giới này thật tươi đẹp.
Bầu trời tối tăm bỗng trở nên rạng rỡ vô cùng.
Thu Mộc Doanh thì đỏ mắt, vừa đố kỵ vừa căm hận. Cô ta siết chặt nắm đấm.
Những người khác trong nhà họ Thu cũng thở dài. Bọn họ không ngờ Thu Mộc Trân với bộ dạng kém cỏi ở trong nhà họ Thu bao nhiêu năm qua thì tối nay giống như cá hóa rồng.
“Diệp Phong, cảm ơn anh”, trên đường về, hai vợ chồng đi trên con đường nhỏ dưới ánh trăng đẹp đẽ. Thu Mộc Trân cười hạnh phúc, nụ cười rạng người, mê đắm lòng người.
Diệp Phong để hai tay ra sau gáy, vừa đi vừa nhìn lên bầu trời đêm: “Lời cảm ơn này không chỉ nói miệng được, cần phải hành động thực tế”,
“Được, anh muốn gì, tôi đều đồng ý”, Thu Mộc Trân đồng ý ngay.
“Được, em nói đấy nhé. Vậy đêm nay, chúng ta làm việc duy trì nói giống vĩ đại cho loài người nhé, cống hiến một phần công sức của mình nào”.
“Thu Mộc Trân: “…”
“Cút…”