Cô mệt rồi.
Cô thật sự mệt mỏi rồi.
Những năm qua, cô đã cống hiến rất nhiều vì nhà họ Thu và tập đoàn Thu Thủy.
Cô làm những phần việc mà kẻ khác không làm.
Cô nhận những lỗi sai mà kẻ khác không nhận.
Nhiều năm qua, cô đã cúc cung tận tụy, cẩn thận chu đáo, là người nỗ lực chăm chỉ nhất trong công ty. Cô chỉ mong mỏi một lời ngợi khen từ ông nội, một sự công nhận từ người thân trong nhà.
Cô cũng muốn gặt hái thành tích, muốn những kẻ khinh thường cô phải hối hận.
Nhưng đến cuối cùng, cô có được những gì?
Kết quả của việc chịu đựng mệt nhọc là bị người ta xem như đồ ngốc.
Kết quả của việc cúi đầu nhẫn nhục là bị kẻ khác bắt nạt.
Dù có cố gắng đến nhường nào, thì cô vẫn mãi là người không được gia tộc này chào đón.
Giống như hôm nay vậy, đến kẻ ngốc cũng nhận ra gia đình Thu Mộc Doanh muốn nhằm vào cô, muốn ức hiếp cô. Nhưng cả nhà họ Thu đông người như vậy, lại chẳng có ai ra mặt đỡ lời giúp cô. Ngay cả ông nội cũng muốn hy sinh cô, để thuận theo ý muốn của Thu Mộc Doanh.
Thu Mộc Trân thật sự không hiểu, rốt cuộc là tại sao?
Chẳng lẽ vì chồng cô kém cỏi ư?
Chẳng lẽ vì Diệp Phong chỉ là một kẻ ở rể, không có xuất thân danh giá?
Chẳng lẽ vì Diệp Phong không có tiền cũng không có quyền thế?
Thu Mộc Trân tủi thân vô cùng, đôi mắt cũng đỏ hoe.
Trước đây, Thu Mộc Trân vẫn rất quật cường. Thu Mộc Doanh càng chướng mắt cô, cô càng chọc tức đối phương. Thu Mộc Doanh càng muốn cô rời khỏi công ty, cô lại càng nhất quyết không đi.
Nhưng bây giờ, cô thật sự đã mệt rồi.
Cô quyết định rời đi, không đấu với Thu Mộc Doanh nữa.
“Đi?”
“Mộc Trân à, tại sao phải rời đi chứ?”
“Nếu bây giờ em đi thì há chẳng phải thuận theo ý của bọn họ, lợi cho bọn họ quá rồi sao?”, Diệp Phong đã đanh mặt lại.
Quả thật anh đã từng nghĩ đến việc đưa Thu Mộc Trân rời khỏi nhà họ Thu để tự lực cánh sinh.
Nhưng cô là vợ Diệp Phong, dù có đi cũng phải ngẩng cao đầu mà rời đi, làm gì có chuyện bị kẻ khác khinh khi đuổi đi thế này.
“Nhưng còn cách gì nữa đâu?”
“Nếu ngày mai không đi, thì ba ngày sau, họ sẽ dùng lý do tôi không vay được tiền để đuổi cổ tôi”.
“Xếp hạng tín dụng của công ty Thu Thủy bây giờ rất thấp, ngân hàng không thể cho công ty vay nữa”.
Thu Mộc Trân lắc đầu đáp. Cô cũng không cam tâm rời đi trong tình trạng thảm hại như vậy. Nhưng cô đâu còn chọn lựa nào khác.
Vì đây rõ ràng là nhiệm vụ bất khả thi.
“Ai bảo không thể?”
Diệp Phong cười lạnh, sau đó lấy điện thoại gọi cho ông cụ nhà họ Thu.
“Ông nội, Mộc Trân nhờ chuyển lời với ông rằng, không cần đến ba ngày, tối nay, cô ấy sẽ đưa hợp đồng vay tiền cho mọi người. Ông bảo những kẻ muốn cười nhạo Mộc Trân cứ đợi sẵn ở nhà họ Thu đi”.
Sao cơ?
“Diệp Phong, anh điên rồi. Anh nói bậy gì đấy?”
Nghe Diệp Phong nói thế, khuôn mặt xinh đẹp của Thu Mộc Trân lập tức trắng bệch. Cô vội vã giật điện thoại từ tay Diệp Phong nhưng đã muộn, anh cúp máy mất rồi.
“Anh cho phép anh nói lung tung vậy hả?”
“Mấy lời ba hoa này của anh sẽ càng khiến tôi xấu hổ hơn thôi”.
Đôi mắt xinh đẹp giận dữ trợn trừng với Diệp Phong, Thu Mộc Trân quát lớn.
Diệp Phong không phân trần gì, chỉ kéo cô xuống lầu.
“Mộc Trân, tin anh”.
“Anh sẽ lo liệu mọi chuyện cho em”.
Diệp Phong rất kiên định, nói bằng giọng chắc nịch.
Rời khỏi nhà, cả hai bắt taxi đi.
Nửa giờ sau.
Diệp Phong và Thu Mộc Trân đã đến trước ngân hàng Hồng Kỳ.
“Diệp Phong à, đừng vào làm gì. Người ta đóng cửa rồi, anh sẽ không gặp được ai đâu”.
“Hồng Kỳ là ngân hàng cao cấp, họ sẽ không nhận khoản vay dưới một trăm triệu tệ. Chúng ta không nằm trong top năm trăm doanh nghiệp trên thế giới, họ sẽ không gặp chúng ta đâu anh”.
“Hai chúng ta vào đó chỉ tự chuốc nhục mà thôi”.
“Về thôi, cùng lắm thì bị họ cười nhạo, dù sao tôi cũng quen rồi”.
Bên ngoài ngân hàng Hồng Kỳ, Thu Mộc Trân kéo tay Diệp Phong, liên tục bảo rằng nên đi về. Cô đã không còn hy vọng gì nữa, cứ mặc cho bản thân bị cười chê vậy.
Nhưng Diệp Phong vẫn điềm tĩnh nói: “Em không cần lo đâu, Mộc Trân, cứ đợi ở đây là được”.
“Đợi cái gì chứ, người ta đã đóng cửa rồi. Dù anh có giỏi đến mấy mà không gặp được họ thì đàm phán kiểu gì? Về thôi, đừng gây thêm phiền phức cho tôi nữa. Tôi đã đủ phiền rồi”, thấy Diệp Phong vẫn muốn nán lại đây, Thu Mộc Trân hơi bực bội, nói với anh bằng giọng tức giận.
Diệp Phong cười bảo: “Ai nói là đóng cửa, chẳng phải đang mở đấy sao?”
Quả nhiên, Diệp Phong vừa dứt lời, bên trong ngân hàng vốn đang tối đen bỗng sáng lên.
Chẳng bao lâu sau, có mấy nhân viên trong ngân hàng chẳng biết từ đâu chạy đến trước mặt Diệp Phong, khẽ cúi người nói: “Mời tiên sinh lên lầu, giám đốc Từ sẽ đến ngay ạ”.
Diệp Phong chỉ đáp lại bằng một chữ “được”, sau đó theo nhân viên lên lầu.
Thu Mộc Trân vẫn ngây người đứng đó, nhìn ngân hàng trước mặt mình như vừa nhìn thấy ma.
Chuyện này…
“Ngân hàng mở cửa thật ư?”
“Là trùng hợp sao?”
Đôi mắt cô mở to, cảm thấy không thể tin nổi.
Vài phút sau, Diệp Phong đã trở ra.
“Vào đi, giám đốc Từ đang chờ em. Đã bàn bạc xong rồi, chỉ đợi em ký tên nữa thôi”.
Gì cơ?
“Xong rồi?”
“Nhanh như vậy?”
“Diệp Phong, có phải anh lừa tôi không?”, Thu Mộc Trân trợn trừng mắt, hoàn toàn không tin tưởng lời anh.
Khoản vay mấy mươi triệu mà anh chỉ cần đàm phán một lúc đã thành công?
Không kiểm tra gì ư? Xếp hạng tín dụng thì sao?
Không cần báo cáo thành tích doanh nghiệp à?
“Đồ khốn Diệp Phong này, chắc chắn anh đang gạt tôi”, Thu Mộc Trân vẫn giận dữ gầm lên.
Diệp Phong đưa tay ra, cười khổ: “Thật hay giả thì em cứ vào là biết mà”.
Phòng khách VIP.
Từ Lôi mặc trang phục công sở ngồi chờ bên trong, duyên dáng mà sang trọng.
“Khoản vay hai mươi triệu, ký tên luôn nhỉ? Sau khi cô ký, ngày mai chúng tôi sẽ chuyển khoản”.
“Trừ hợp đồng cho vay này ra, còn một bản hợp đồng về đơn hàng trị giá năm mươi triệu, mong rằng công ty phân phối Thu Thủy sẽ phụ trách cung ứng. Dĩ nhiên, có lẽ cô không có quyền quyết định về đơn hàng này. Tối nay cô cứ mang hợp đồng về, để quý công ty xem xét. Nếu không có vấn đề gì khác thì ba hôm sau đến quán cà phê Lệ Thủy ở Thành Tây nhé, tôi đợi cô ở đó”.
“Cứ tin tôi, bản hợp đồng này, chắc chắn quý công ty sẽ không từ chối đâu”.
“Hợp tác vui vẻ!”
Từ đầu đến cuối, Thu Mộc Trân vẫn không nói lời nào.
Sau khi biết được thân phận của người phụ nữ trước mắt, Thu Mộc Trân đã hoàn toàn sững sờ.
Thu Mộc Trân thật sự không dám tin, Từ Lôi - giám đốc của ngân hàng Hồng Kỳ, người giàu nhất Vân Châu - lại đích thân tiếp đón và bàn chuyện hợp đồng với cô!
Từ Lôi không nói quá nhiều với Thu Mộc Trân. Sau khi đi thẳng vào vấn đề, Từ Lôi chỉ ngồi trên xô pha, quan sát cô gái trước mắt với nét mặt hiếu kỳ.
Một lúc lâu sau đó, Từ Lôi bỗng lắc đầu cười.
“Nói thật lòng nhé, cô Thu này, tôi thật sự rất tò mò. Rốt cuộc cô có ma thuật gì mà lại làm rung động được người đàn ông kia vậy?”
“Hở?” Thu Mộc Trân ngẩn ra, không biết Từ Lôi đang ám chỉ ai.
Từ Lôi khẽ cười: “Không có gì. Chỉ là muốn chúc mừng cô thôi. Cô Thu à, cô là người được phụ nữ trên toàn thế giới này ngưỡng mộ đấy, bao gồm cả tôi”.
Nghe Từ Lôi nói vậy, Thu Mộc Trân bỗng rơi vào mơ hồ.
Trên đường về nhà, cô vẫn nghĩ đến những lời của Từ Lôi, không biết đối phương rốt cuộc có ý gì.
“Phải rồi, anh quen giám đốc Từ à?”
Diệp Phong gật đầu: “Xem là thế. Từ Lôi nợ anh chút ân tình nên bây giờ trả ơn thôi”.
“Hửm? Sao anh có qua lại với cô ấy thế?”, Thu Mộc Trân càng tò mò hơn. Cô thấy Diệp Phong và Từ Lôi rõ ràng là người của hai thế giới, gần như không có khả năng tiếp xúc với nhau.
Anh cười ha ha: “Thôi được rồi, sau này hẵng nói nhé. Bây giờ chúng ta mau đến nhà họ Thu thôi. Em không muốn thấy phản ứng của đám người ấy sau khi em vay tiền thành công sao?”
“Mong chờ thật đấy”.