Bảy ngày sau, tại nhà cũ của nhà họ Thu.
"Đã mấy giờ rồi mà Thu Mộc Trân còn chưa tới? Chẳng phải đã hẹn trước hôm nay chị ta phải lấy được giấy phép sao?"
Nhưng từ sáng đến chiều tối hoàn toàn không thấy bóng dáng Thu Mộc Trân đâu.
"Ha ha~"
"Cháu đoán chừng Thu Mộc Trân không lấy được giấy phép, sợ ông nội trách tội nên không dám vác mặt tới?", Thu Mộc Doanh cười với vẻ giễu cợt.
Ông cụ Thu ngóng ra ngoài cửa, cuối cùng cũng đành thở dài: "Mộc Doanh, chuyện này sợ rằng lại phải phiền cháu và Văn Phi rồi".
Xem ra ông cụ Thu cũng đã từ bỏ rồi. Bởi vốn ông cũng nghĩ Thu Mộc Trân không thể nào lấy được giấy phép đó trong bảy ngày.
Dù gì một người lão luyện như Thu Quang dành cả năm trời mà cũng không làm được, đến cái bóng của Cục trưởng Lý còn chưa từng nhìn thấy thì một cô gái chân yếu tay mềm như Mộc Trân, không tiền không quan hệ làm sao lấy được giấy phép trong bảy ngày?
Thu Mộc Doanh gật đầu đáp: "Ông nội cứ yên tâm, đến lúc quan trọng thì cháu và Văn Phi sẽ không bàng quan ngồi nhìn đâu. Có điều ông à, lần này ông không thể lại thiên vị chị Ba được nữa. Như ban đầu chúng ta đã nói, chị ta không lấy được giấy phép thì sẽ phải rời công ty. Công ty chúng ta không thể nuôi loại người như vậy".
Ông cụ Thu gật đầu đáp: "Ừm, chị Ba của cháu đúng là chẳng được việc gì. Người như nó nếu còn giữ lại công ty thì cũng chỉ phí tiền lương. Sau hôm nay, sẽ hủy bỏ tư cách của nó ở công ty. Công việc của nó tạm thời sẽ giao cho cháu tiếp quản".
"Ha ha, ông nội anh minh!", Thu Mộc Doanh vui sướng đến nỗi suýt thì nhảy cẫng lên.
Coi như cái đinh trong mắt cô ta - Thu Mộc Trân nay đã hoàn toàn bị loại bỏ.
"Thu Mộc Trân ơi là Thu Mộc Trân, không có đồng lương của chị thì cả nhà chị chỉ còn nước lưu lạc đầu đường xó chợ thôi", Thu Mộc Doanh cười đắc ý.
Thế nhưng, chẳng ai ngờ, đúng lúc đó thì cửa lớn đột ngột mở ra.
Dưới ánh nắng chiều tà, một bóng dáng xinh đẹp kiều diễm xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
"Ông nội, cháu xin lỗi, cháu tới muộn".
Thu Mộc Trân thở hổn hển, trên gương mặt còn có một vết trầy do ban nãy chạy quá nhanh nên bị vấp ngã. Có điều, vết thương trên cơ thể cũng không thể át đi niềm vui sướng của cô lúc này.
Cô huơ huơ tập tài liệu trong tay, nở nụ cười tươi rói, nói: "Ông nội, cháu lấy được rồi".
Cái gì?
"Thật hay đùa vậy?"
"Trong bảy ngày mà lấy được giấy phép thật ư?"
"Chắc chắn là nói điêu!"
"Không phải là mang giấy tờ giả đến lừa ông nội đấy chứ?"
Đám người kia thấy vậy thì ai nấy đều vô cùng kinh ngạc. Thu Mộc Doanh không dám tin vào mắt mình, cất tiếng hỏi.
...
...
Lúc này trời đã chạng vạng tối.
Hai vợ chồng Hàn Lệ và Thu Lỗi đi khiêu vũ ở quảng trường, trong nhà chỉ còn mình Diệp Phong đang lau nhà.
Bên ngoài có tiếng bước chân, Diệp Phong vô cùng vui mừng, vội vã ra mở cửa.
Anh biết vợ mình đã về.
"Thế nào?"
"Lấy được giấy phép, ông nội có khen em không?"
"Có được thăng chức không? Hay là tăng lương?"
Những nỗ lực của Thu Mộc Trân mấy ngày nay anh đều thấy rõ. Hiện giờ cô đã thành công lấy được giấy phép, Diệp Phong cũng mừng cho cô.
Thế nhưng, trước những câu hỏi dồn dập của Diệp Phong, Thu Mộc Trân chẳng nói chẳng rằng. Ngược lại, hai mắt cô đỏ ửng, rưng rưng chỉ chực rơi nước mắt.
Hóa ra, Thu Mộc Doanh lại lấy cớ rằng Thu Mộc Trân giỏi đàm phán để bắt cô đi đàm phán việc vay tiền với ngân hàng. Lại còn bắt cô phải vay được tiền trong ba ngày.
"Họa của nhà họ Thu đều do chị gây ra".
"Hiện giờ, chúng ta vượt qua khủng hoảng nhưng nguồn vốn thiếu thốn trầm trọng. Việc đàm phán vay tiền ngân hàng về lý đương nhiên phải do chị phụ trách".
"Lấy công chuộc tội, đền lại những tổn thất chị đã gây ra cho gia đình này".
"Nếu giải quyết được việc vay tiền, ông nội tự khắc sẽ khen thưởng chị. Lần này chẳng qua chị ăn hôi được chồng tôi, nếu không phải chồng tôi đã nhờ người quen biết nói trước vài câu với Cục trưởng Lý thì chị cho rằng với sức của chị có thể lấy được giấy phép chắc?"
.....
Đó là những lời Thu Mộc Doanh nói trong cuộc họp gia đình hôm nay.
"Ông nội thì sao? Ông nội nói gì?", Diệp Phong cau mày, lạnh giọng hỏi.
"Ông nội còn nói gì được nữa, đương nhiên là lại nghe lời Thu Mộc Doanh. Chồng Thu Mộc Doanh giúp công ty vượt qua khó khăn, ông nội không thể không nghe theo vợ chồng cô ta".
"Nhưng việc công ty thiếu vốn đã xảy ra từ nhiều tháng trước rồi. Tại sao lại đổ lỗi cho tôi về việc đó?"
"Còn nữa, hiện giờ công ty vốn còn không đủ trả nợ, đã nợ ngân hàng rất nhiều rồi. Sao có thể thuyết phục ngân hàng cho vay thêm cơ chứ?"
"Chỉ có thể là Thu Mộc Doanh cố tình muốn đuổi tôi khỏi công ty".
"Thôi bỏ đi, tôi sẽ không đấu với cô ta nữa. Tôi sẽ rút lui, ngày mai sẽ chủ động rời công ty, sau này sẽ không làm vướng mắt mấy người bọn họ nữa".
"Tôi nhận thua, bọn họ thắng rồi".
Những uất ức trong lòng Thu Mộc Trân dồn nén trong lòng giờ cũng bộc phát ra ngoài.
Giọng cô nghẹn ngào, nức nở, nước mắt không ngừng rơi xuống.