Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Bên trong căn phòng VIP thoang thoảng mùi trầm hương.

Diệp Phong nhấp một ngụm trà, khẽ nhoẻn miệng, cười mà như không. Nụ cười thân thiện đó khiến người khác cảm giác ấm áp như gió xuân.

Mặc dù Diệp Phong xuất thân từ hào môn nhưng không hề toát ra vẻ ngang ngược, phách lối của đại gia mà khiến người khác cảm thấy anh là người rất nho nhã, văn minh, và thân thiện.

Hoặc có thể chính sự hấp dẫn đặc biệt tỏa ra từ Diệp Phong mới là điều khiến rất nhiều người nguyện tận tâm tận lực vì anh.

“Cậu Tiểu Sở nói gì vậy, hôm nay Lý Nhị tôi mời, thực chỉ đơn thuần là mời Sở tiên sinh dùng bữa chứ không hề có dụng ý gì khác”, Lý Nhị cười he he, vừa nói còn vừa rót trà cho Diệp Phong.

“Vậy sao?”, Diệp Phong khẽ cười, sau đó thản nhiên nói: “Nửa năm trước, tập đoàn Lý Thị thất bại về lĩnh vực bất động sản ở Hãn Hải, cổ phiếu cũng giảm. Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi mà giá cổ phiếu đã rớt thê thảm!”

Lý Nhị sững sờ khi nghe thấy vậy.

“Ba tháng trước, tập đoàn Lý Thị quyết định thâm nhập vào Cảnh Châu, mở thị trường mới, gặp phải đối thủ quá mạnh khiến bị tổn thất nặng nề”.

“Điều này…”, sắc mặt Lý Nhị trắng bệch.

Diệp Phong nhìn Lý Nhị. Anh khẽ dừng lại rồi nói tiếp: “Một tháng trước, giám đốc tài chính của tập đoàn Lý Thị dính líu tới vụ tham ô, chiếm đoạt tài sản công ty và bỏ trốn”.

“Ông Hai tin lầm người. E rằng chuyện này sẽ trở thành điều tiếng xấu, đánh đổ tập đoàn Lý Thị. Rất nhiều ngân hàng bắt đầu từ chối cho tập đoàn Lý Thị vay rồi”.

“Nếu tôi đoán không lầm thì tập đoàn Lý Thị thét ra lửa trong mười năm qua đã bị cắt đứt nguồn tiền, cả tập đoàn đang chao đảo. Tháng này, tập đoàn dựa hoàn toàn vào nguồn vốn hỗ trợ của nhà họ Thẩm, khó khăn lắm mới duy trì được”.

Diệp Phong điềm đạm nói. Anh chậm rãi đi lại trong phòng.

Lúc này Lý Nhị đã ngây người, sắc mặt trắng bệch, vô cùng hoang mang: “Những…những điều này, sao…sao tiên sinh lại biết?”

Với tình hình của tập đoàn, dù là người nhà của Lý Nhị thì phần lớn cũng không biết. Dù là quản lý cấp cao thì cũng biết ít vô cùng. Lý Nhị không ngờ, thanh niên mới hai mươi tuổi trước mặt này lại nắm rõ như lòng bàn tay.

Giống như mọi chuyện của ông ta đều bị anh nhìn thấu, không trốn vào đâu được.

Diệp Phong không nói gì, chỉ nâng chén rót trà và mỉm cười nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lý Nhị. Sau đó anh nói tiếp: “Tôi không chỉ biết những điều đó mà còn biết tiền nhà họ Thẩm không còn đủ khả năng trợ giúp cho ông nữa. Trong vòng nửa tháng, nếu không có thêm nguồn vốn rót vào thì tập đoàn Lý Thị sẽ phá sản. Sự nghiệp mười năm của ông Hai sẽ tan thành mây khói”.

Giọng nói bình tĩnh của Diệp Phong như sét đánh ngang tai khiến Lý Nhị sững sờ. Sự lo lắng và phiền muộn cất giấu sâu trong đôi mắt bao lâu nay cuối cùng cũng bộc lộ ra.

Ông ta thở dài, không còn giấu diếm nữa: “Không hổ danh là Tiểu Sở tiên sinh, quả nhiên không thể giấu tiên sinh bất kỳ chuyện gì. Bữa ăn hôm nay, ngoài việc muốn kết thân với Sở tiên sinh ra thì vẫn còn mục đích khác, chính là hi vọng Sở tiên sinh có thể ra tay trợ giúp, cứu nguy cho tập đoàn Lý Thị của tôi”.

“Chỉ cần Sở tiên sinh có thể ra tay giúp đỡ, thì sau này Lý Nhị tôi nguyện làm trâu làm ngựa hầu hạ tiên sinh”

“Tôi sẽ coi tiên sinh như thầy, kính trọng như cha”.

Đôi mắt Lý Nhị ánh lên vẻ cầu khẩn, vẻ mặt vô cùng cung kính, dáng vẻ sùng bái giống như con của Diệp Phong vậy.

Từ Lôi đứng bênh cạnh nhấp nháy khóe mắt: “Lão hồ ly này đúng là mặt dày. Để có thể làm quen được với nhà họ Sở thì đến thể diện cũng không giữ, làm con cũng chịu làm luôn”.

Bầu không khí trong phòng bỗng trở nên yên lặng.

Chỉ có tiếng gió khẽ thổi vào từ ngoài cửa sổ lớn.

Diệp Phong im lặng một hồi lâu. Anh chỉ mỉm cười thưởng trà. Sắc mặt Lý Nhị càng lúc càng khó coi. Ông ta chau mày thật chặt. Khi Lý Nhị đã hoàn toàn tuyệt vọng thì Diệp Phong mới chậm rãi đặt chén trà xuống: “Giám đốc Từ, ngày mai chuyển cho ông Hai một tỷ đi”.

“Vâng, Sở tiên sinh”, Từ Lôi đáp lại.

Lý Nhị mừng rỡ, cười ha ha: “Ha ha, cảm ơn Sở tiên sinh giúp người gặp nạn. Sau này Lý Nhị tôi sẽ trả lại cả gốc lẫn lãi cho tiên sinh”.

Diệp Phong khẽ cười: “Không cần trả, vốn đều thuộc về tôi cả”.

“Lý Nhị cố gắng nhé. Vân Châu giao cho ông quản lý. Hi vọng sau này sẽ không khiến tôi phải thất vọng”, Diệp Phong vỗ vai Lý Nhị, giọng điệu điềm đạm nhưng ẩn chứa ý vị sâu xa.

Lý Nhị sững sờ. Cảm giác như bao nhiêu năm qua Lý Nhị luôn là quân cờ trong tay Diệp Phong vậy.

“Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Giám đốc Từ tiễn tôi xuống lầu nhé”, Diệp Phong nói xong thì không ở lại lâu, chỉ gọi Từ Lôi rồi rời khỏi hội quán Sơn Thủy Văn.

“Sở tiên sinh đi thong thả”, trước cửa hội quán, Lý Nhị nhìn theo bóng lưng hai người rời đi. Ông ta không khỏi nuốt nước bọt khi nhìn theo đường cong yêu kiều của Từ Lôi.

“Mẹ kiếp, người phụ nữ Từ Lôi này đúng là yêu nghiệt. Chẳng trách đến cả Sở tiên sinh cũng bắt cô ta tiễn”, Lý Nhị thở dài, nhưng ngưỡng mộ cũng chỉ là ngưỡng mộ, Lý Nhị không có gan trêu đùa vào một nhân vật hung ác như Từ Lôi.

“Đóa hoa hồng có gai này, có lẽ chỉ có Sở tiên sinh mới có thể chinh phục được!”

Lý Nhị quay đầu nhìn thêm một lần nữa, sau đó gọi Kim Bảo, Ngân Bảo cùng về.

Trên đường về, Từ Lôi lái xe, Diệp Phong ngồi bên cạnh, không gian toát lên hương thơm từ cơ thể của Từ Lôi.

Những người có tiếng tăm ở Vân Châu mà nhìn thấy cảnh tượng này có lẽ sẽ vô cùng kinh ngạc.

Từ Lôi là ai chứ?

Là người nắm giữ một nửa Vân Châu giống như Lý Nhị.

Người như vậy đến thị trưởng thành phố gặp cũng phải cung phụng. Vì dù sao thành tích của chính phủ cũng dựa hoàn toàn vào sự hỗ trợ của giới thương nhân. Thế mà, người phụ nữ nổi danh cả Vân Châu này lại giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn trước mặt Diệp Phong và cam chịu làm tài xế đưa anh về.

Lúc này, Diệp Phong bèn bật radio, vừa nghe âm nhạc, vừa nhìn ra cửa sổ.

Đôi mắt anh trong veo và bình lặng. Từ Lôi không thể nhìn thấy bất kỳ điều gì khác thường từ đôi mắt ấy. Cô ngồi bên cạnh anh chỉ giống như một người đàn ông chứ không phải là một người phụ nữ trưởng thành gợi cảm.

Từ Lôi không khỏi ngạc nhiên. Cô khá tự tin với vẻ ngoài hấp dẫn của mình. Nếu người đàn ông khác mà tiếp xúc với cô thì chắc đã mất kiểm soát từ lâu. Nhưng người đàn ông này đến nhìn cô cũng chẳng buồn nhìn, đôi mắt không hề ánh lên bất kỳ sự ham muốn và khát khao nào.

“Đừng nhìn nữa”.

“Cô không đẹp bằng vợ tôi, tôi không có hứng thú với cô”.

Diệp Phong bất ngờ lên tiếng khi Từ Lôi còn đang ngạc nhiên như muốn chọc tức cô.

Có kiểu nói năng như vậy sao?

Trời ơi, loại đàn ông như này cũng có vợ được à?

Từ Lôi tức tới mức mặt đỏ bừng. Cô ưỡn ngực, xoay mạnh vô lăng. Nhìn có vẻ như không phục.

“Đừng ưỡn nữa”.

“Ưỡn thì cũng không đẫy đà bằng vợ tôi đâu”.

“Anh…”

Câu nói sau đó của Diệp Phong khiến Từ Lôi thở phì phò.

Két…

Bánh xe ma sát mạnh với mặt đất, phát ra tiếng kêu chói tai.

“Xuống xe!”

“Tự về đi, bổn cô nương không đưa nữa”.

Từ Lôi mặt đỏ tía tai, đùng đùng nổi giận.

Cửa xe mở ra, Diệp Phong bị đuổi ra khỏi xe.

Gió đêm vun vút, Diệp Phong chỉ mặc một chiếc áo mỏng và bị bỏ lại bên đường.

Nhìn chiếc BMW phóng đi, Diệp Phong cười khổ bất lực.

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement