Hội quán Sơn Thủy Văn im lặng như tờ.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Diệp Phong vẫn đứng trên sân khấu. Trước mặt anh, mười mấy người đàn ông lực lưỡng xếp thành hai hàng. Ngay cả Từ Lôi cũng phải cung kính đứng phía sau.
Tất cả mọi người đều ngây ra như khúc gỗ, không dám tin khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
“Điều này…Điều này…”
“Hai mươi triệu tiền mặt à?”
“Giám đốc Từ đích thân mang tới?”
“Mẹ kiếp!”
“Người anh em này là ai vậy?”
“Lẽ nào là đại gia siêu cấp?”
Cả hội trường như bùng nổ. Rất nhiều người kinh ngạc tới thất thanh.
Những nụ cười khinh thường và chế nhạo trước đó đã biến mất, chỉ còn lại sự hãi hùng và kinh ngạc.
Bọn họ không ngờ, người đàn ông ăn mặc giản dị trước mặt lại là người giàu có đến vậy.
“Ôi trời!”
“Sở tiên sinh hạ gục cô gái Từ Lôi này từ khi nào vậy?”
Không chỉ có người ngoài mà ngay cả Lý Nhị khi nhìn thấy cảnh tượng đó cũng phải trợn mắt há mồm.
Những người mà Lý Nhị kiêng dè ở cả cái thành phố Vân Châu này không nhiều và Từ Lôi là một trong số đó.
Cô gái này không chỉ giỏi giang mà lai lịch cũng không hề đơn giản, còn là giám đốc của ngân hàng Hồng Kỳ thuộc chi nhánh Vân Châu, quản lý tài sản của những người giàu có. Hạng người này mà ở cạnh Sở tiên sinh, một người có tiền, một người có quyền thì có lẽ chẳng còn việc gì cho Lý Nhị làm ở cái thành phố này nữa.
Vì vậy khi nhìn thấy Từ Lôi và Diệp Phong ở cạnh nhau thì Lý Nhị cảm thấy nhột. Ông ta vội vàng chạy đi hỏi thăm Diệp Phong.
“Không thể nào!”
“Đó chỉ là một tấm thẻ rác thôi, sao anh ta có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy chứ?”
“Chắc chắn là giả!”
“Chắc chắn là vậy”.
Đến bây giờ Lâm Thiến vẫn không chấp nhận sự thật trước mắt. Cô ta chạy lên, hai mắt đỏ ngàu và hét lớn với hi vọng có thể kiểm chứng được sự thật.
“Mẹ kiếp!”
“Cái đồ có mắt không tròng, dám mạo phạm cả Sở tiên sinh?”
Lâm Thiến vừa chạy lên sân khấu thì đã bị Lý Nhị tát vào mặt. Sau đó ông ta quay ngoắt qua với vẻ bợ đỡ Diệp Phong: “Sở tiên sinh, khiến tiên sinh phải sợ rồi”.
Từ Lôi thấy Lý Nhị thì ánh mắt cũng trở nên khác thường. Rõ ràng là cô cũng không ngờ Lý Nhị lại xuất hiện ở đây, hơn nữa nhìn có vẻ còn quen biết Diệp Phong.
“Ôi trời!”
“Đó chẳng phải Lý Nhị của Vân Châu sao?”
“Ông ta cũng ở đây à?”
“Mẹ kiếp, còn tỏ ra cung kính trước mặt người đàn ông đó nữa!”
Sự xuất hiện của Lý Nhị một lần nữa khiến đám đông sục sôi.
“Từ Lôi và ông Hai, có được một người là có được Vân Châu.
“Vậy mà người đàn ông trước mặt lại có được cả hai người bọn họ. Vậy thì sau này chẳng phải là có cả tỉnh Giang Đông sao!”
“Mẹ nó, rốt cuộc Sở tiên sinh là ai?”
“Từ khi nào mà Vân Châu của chúng ta có một nhân vật đỉnh của chóp như thế?”
Nhìn người thanh niên được Từ Lôi và Lý Nhị cung kính trên sân khấu, đám đông cảm thấy khó tin.
Đám con gái hai mắt sáng rực, nhìn Diệp Phong với vẻ sùng bái.
“Gả chồng thì phải gả cho người như vậy!”
Người chủ trì Vương Lộ Lộ bị dọa sắp tè ra quần tới nơi, cơ thể đẫm mồ hôi của cô ta run lẩy bẩy.
Ôi trời ơi, rốt cuộc người cô ta vừa mới đắc tội là ai vậy?
Vương Lộ Lộ như sắp phát điên. Bây giờ cô ta chỉ muốn đạp chết tiện nhân Lâm Thiến. Nếu không phải cô ta nói nhăng nói cuội thì Vương Lộ Lộ sẽ không nghi ngờ Sở tiên sinh và càng không để bảo vệ đuổi Diệp Phong.
“Lần này chuyện lớn rồi”.
Sắc mặt Vương Lộ Lộ trắng bệch. Cô ta cười khổ đi về phía Diệp Phong.
“Sở tiên sinh, vừa rồi…”
“Sở tiên sinh, tôi…tôi không dám, hiểu lầm, vừa rồi là hiểu lầm thôi”, Vương Lộ Lộ như sắp khóc, cuối cùng nhìn sang Từ Lôi cầu xin sự giúp đỡ.
Cô ta và Từ Lôi thường xuyên qua lại, cũng coi như là có chút giao tình, lúc này cô ta hi vọng Từ Lôi có thể giúp mình nói vài lời.
“Ồ! Cô Vương, cô cũng ở đây à!”, Từ Lôi hơi ngạc nhiên.
Mẹ kiếp!
Vương Lộ Lộ như sắp khóc, vừa rồi Từ Lôi chẳng buồn nhìn cô ta lấy một cái đã đẩy cô ta sang một bên.
“Nhưng mạo phạm Sở tiên sinh thì đến cả tôi cũng không thể giúp được cô”, Từ Lôi phất tay, biểu thị bản thân cũng bất lực.
Vương Lộ Lộ càng thêm tuyệt vọng.
Nhưng Diệp Phong chẳng buồn quan tâm, một diễn viên cỏn con mà thôi, Diệp Phong không buồn so đo. Anh chỉ gật đầu với Từ Lôi và Lý Nhị, sau đó đi về phía trước. Ở đó, Lâm Thiến đang ôm mặt, nằm sạp xuống như một con cún.
Diệp Phong nhìn xuống với ánh mắt hờ hững: “Tôi và cô vốn không thù không oán, nhưng cô không nên sỉ nhục Mộc Trân”.
“Bởi vì, cô ấy là vợ tôi”.
Diệp Phong thản nhiên lên tiếng nhưng lại khiến Lâm Thiến phải trợn tròn mắt.
Ánh mắt cô ta tràn ngập nỗi kinh hoàng, đầu óc bỗng trống rỗng, trong lòng như dậy sóng.
“Vợ…vợ sao?”
Lẽ nào, Sở tiên sinh thần bí trước mặt chính…là con rể nhà họ Thu, chồng của Thu Mộc Trân?
Khoảnh khắc này, Lâm Thiến không chỉ thấy kinh hãi mà dường như còn bị đánh gục hoàn toàn.
Một lúc sau, Lâm Thiến cười trong nước mắt với vẻ mặt tự chế nhạo, chỉ cảm thấy cuộc đời này đã ném vào mặt cô ta một chuyện cười quá trớn.
Cô ta luôn tưởng rằng, Thu Mộc Trân được gả cho một kẻ rác rưởi, là một tên vô dụng bất tài. Những ngày tháng sau này Thu Mộc Trân sẽ bị cô ta giẫm đạp. Cho tới bây giờ, cuối cùng Lâm Thiến cũng đã biết, cô ta đã sai, bọn họ đều sai.
Người mà Thu Mộc Trân lấy mới là một nhân vật tầm cỡ thực sự.
“Mộc Trân, chúc mừng cô”.
Tất cả sự kiêu ngạo của Lâm Thiến trong nháy mắt đã bị phá hủy.
Cô ta vốn tưởng, sau khi lấy Vương Vũ thì có thể giẫm đạp lên Thu Mộc Trân.
Giờ xem ra tất cả chỉ là trò cười.
Buổi đấu giá đã kết thúc, đám đông lần lượt rời đi. Lúc này Diệp Phong đã cùng Lý Nhị bước vào phòng và đang bàn luận gì đó. Từ Lôi cũng theo vào.
“Giám đốc Từ, tôi và Sở tiên sinh vẫn còn chuyện phải bàn, hay là…”, tối nay là do ông ta mời Diệp Phong tới để tạo quan hệ, đương nhiên không muốn Từ Lôi can dự vào nên lập tức ý nhị đuổi khách.
Diệp Phong khẽ cười: “Thôi, giám đốc Từ đã tới thì cùng ăn đi”.
“Tôi nghe nói ông Hai và giám đốc Từ đều có quyền có tiền, mỗi người chiếm một nửa thiên hạ mà”.
Diệp Phong vừa thưởng trà vừa nói với vẻ thản nhiên.
Lý Nhị và Từ Lôi nghe thấy vậy thì toát mồ hôi hột, vội vàng giải thích rằng chỉ có những người không biết nội tình mới nói linh tinh như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!