Trong mắt Trần Ngạo và Lý Nhị, Diệp Phong có gia thế, có năng lực, nhưng anh hoàn toàn chẳng biết gì về quyền cước.
Thước có thước ngắn, tấc có tấc dài. Không ai hoàn hảo cả, quan trọng là phải biết rõ mình là ai.
Cũng như bây giờ đây, Hoắc Đốn là người nổi danh trong giới quyền anh từ rất lâu rồi. Về gia cảnh hay mưu trí, có thể Hoắc Đốn không bì được Diệp Phong. Nhưng về quyền cước thì đám người Trần Ngạo đều nhận định Diệp Phong không thể nào sánh bằng Hoắc Đốn.
Diệp Phong là con nhà giàu có, vóc dáng còn gầy gò yếu ớt. Anh mà thừa nhận quyền cước không bằng Hoắc Đốn, thì đám người Trần Ngạo cũng chẳng xem thường anh làm gì.
Dù sao thì người ta cũng là quyền vương Muay Thái, là mãnh hổ Đông Nam, có mấy ai so bì được đâu.
Nhưng chẳng ai ngờ, Diệp Phong không hề biết mình biết người, mà còn công khai chê bai đối phương. Nói kỹ thuật của hắn ta không bằng kẻ khác, còn bảo hắn ta sẽ bị giết chết như một con gà chỉ trong một trượng.
Diệp Phong thì hiểu gì về quyền pháp?
Diệp Phong thì hiểu gì về võ thuật chứ?
Thế mà dám đứng đây nói nhăng nói cuội, tất nhiên quần chúng sẽ phẫn nộ rồi.
Ngay cả Trần Ngạo và Lý Nhị cũng cảm thấy không vừa lòng. Họ cảm thấy hành động của Diệp Phong vừa trẻ con vừa phô trương. Cảm giác kính trọng mà họ dành cho anh cũng giảm đi vài phần.
“Sở tiên sinh, chuyện của giới võ, nếu như chúng ta không tường tận thì đừng nên phát ngôn lung tung”.
“Quyền vương Hoắc Đốn là người mà chúng tôi đã chi rất nhiều tiền để mời từ Đông Nam Á xa xôi đến đây”.
“Tôi cảm thấy, chúng ta vẫn nên dành sự tôn trọng và lịch sự dành cho đối phương”, ở bên cạnh, Trần Ngạo cẩn trọng khuyên can.
Lý Nhị cũng gật đầu đồng tình.
Đối với Trần Ngạo và Lý Nhị, Giang Đông có thể qua được kiếp nạn lần này hay không, phải nhờ cả vào Hoắc Đốn.
Diệp Phong làm phật lòng đối phương như vậy, đám người Trần Ngạo dĩ nhiên phải bênh vực Hoắc Đốn rồi.
Sự sống chết của họ lúc này đều trông cậy vào Hoắc Đốn.
“Ầy, Sở tiên sinh, vẫn còn quá trẻ”.
Trần Ngạo và Lý Nhị lắc đầu thở dài, lặng lẽ cảm thán trong lòng.
Suy cho cùng, chỉ những người trẻ nông nổi như Diệp Phong mới có thể làm ra những hành động khoe khoang vớ vẩn thế này thôi.
“Hừ”.
“Đúng là nghé không sợ hổ”.
“Ông Trần à, tên này là ranh con nhà ai vậy?”
“Liều lĩnh ngông cuồng, không biết tốt xấu”.
“Quyền vương là cứu tinh của Giang Đông chúng tôi. Một tên cậu ấm như cậu mà cũng dám sỉ nhục quyền vương ư?”
Đám đông bất mãn nhìn về phía Diệp Phong bằng ánh mắt giận dữ và khinh miệt.
Nếu không vì kiêng nể xuất thân của Diệp Phong thì có lẽ rất nhiều người đang có mặt ở đó đã đuổi cổ anh rồi.
Trần Ngạo chỉ xua xua tay, lên tiếng hòa giải thay Diệp Phong. Dù gì thì năm xưa Diệp Phong đã giúp ông ta rất nhiều. Trần Ngạo không thể vì chút bất mãn ngày hôm nay mà bỏ mặc anh được: “Sở tiên sinh tuổi còn trẻ, mong mọi người thứ lỗi”.
“Chúng ta đều từng có một thời như vậy mà”.
Trần Ngạo đã lên tiếng, những người ở đó dù ghét thì cũng không dám nói gì nữa.
Nhưng rõ ràng, thiện cảm của Diệp Phong trong lòng họ đã giảm đến mức cực điểm.
Trần Nam trừng mắt nhìn Diệp Phong đầy khinh khi: “Ừ, không hiểu biết thì đừng có vờ vịt. Gầy gò như anh thì biết gì về quyền pháp chứ? Quyền vương chỉ cần một đòn thôi cũng đủ đấm bay anh rồi. Chẳng biết anh lấy đâu ra dũng khí để chất vấn quyền vương nữa?”
Cô ta hừ lạnh, bộ dạng hả hê khi thấy anh gặp họa.
Lúc này, Trần Ngạo mới lên tiếng xoa dịu Hoắc Đốn: “Hoắc tiên sinh, xin đừng nổi giận. Sở tiên sinh còn trẻ, khó trách có phần nông nổi khờ dại”.
“Chúng tôi - những người có mặt ở đây, đều rất tin tưởng thân thủ của Hoắc tiên sinh”.
Trần Ngạo tươi cười lấy lòng, sau đó định tiếp tục bàn kế sách đối phó với Ngô Hạ Vinh.
Nhưng rõ ràng, Hoắc Đốn vẫn chưa nguôi giận: “Nể mặt ông Trần, tôi cũng không chấp nhất loại nhãi nhép không biết điều này”.
“Nhưng ngày hôm nay có tính chất quan trọng thế nào? Hoắc Đốn tôi lặn lội từ xa đến Giang Đông, cùng các vị anh tài bàn bạc kế hoạch. Ông Trần lại để một kẻ vắt mũi chưa sạch tham gia buổi họp này. Phải chăng, ông xem buổi họp hôm nay là trò đùa?”
“Chuyện này…”, nghe vậy, Trần Ngạo lập tức tối sầm mặt, cảm thấy rất khó xử.
Ý của Hoắc Đốn đã rất rõ ràng, hắn ta muốn đuổi Diệp Phong ra ngoài.
Nhưng thân phận của Diệp Phong cao quý như vậy, làm sao Trần Ngạo dám đuổi anh kia chứ?