Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

“Có dấu tay trên đá, có dấu hằn trên sắt thép!”  

             “Tên Ngô Hạ Vinh này thân thủ kinh khủng đến thế cơ à?”  

             “Thảo nào bao nhiêu cao thủ nhà họ Ngưu đều bại dưới tay người này”.  

             Nhìn thấy dấu tay để lại, sắc mặt của những người ở trong phòng đều khó coi vô cùng.  

             Lý Nhị run rẩy cả người, nghĩ bụng sau khi về phải tăng thêm nhân lực ở nhà mình, tiện thể gia cố cả tầng hầm.  

             Trần Nam đứng trước cửa, nhìn dấu tay kia mà mặt mũi trắng bệch.  

             Đây cũng là lần đầu tiên Trần Nam nhìn thấy con người bằng da bằng thịt đủ sức để lại dấu tay trên tảng đá.  

             Trước đây, cô ta vẫn luôn nghĩ rằng chuyện này chỉ xuất hiện trong phim ảnh hay tiểu thuyết. Nhưng Trần Nam không ngờ một người như vậy thật sự tồn tại trong đời thực.  

             Rốt cuộc Trần Nam cũng hiểu tại sao bố mình lại lo lắng suốt mấy ngày qua. Có một kẻ thù mạnh đến thế thì ai mà ăn ngon ngủ yên được chứ?  

             “Hoắc tiên sinh nghĩ thế nào?”  

             “Nếu đối mặt với Ngô Hạ Vinh, tiên sinh có thể nắm chắc bao nhiêu phần thắng?”, Trần Ngạo nghiêm mặt, trầm giọng hỏi Hoắc Đốn ở phía trước.  

             Hoắc Đốn không lên tiếng, chỉ tiến lại nhìn chăm chú dấu tay trên tảng đá, một lúc lâu sau đó mới lắc đầu cười khinh bỉ.  

             “Hửm?”  

             “Hoắc tiên sinh, sao thế?”  

             Ai cũng tò mò, những đại ca của Giang Đông đang có mặt ở đây đều nhìn về phía Hoắc Đốn.  

             Hoắc Đốn im lặng, chỉ lùi vài bước, hai chân vững vàng trên nền đất, thắt lưng hạ thấp.  

             Ngay sau đó, đám đông nhận ra hơi thở của Hoắc Đốn trở nên nặng nề, khí vận đan điền. Khuôn mặt đanh lại, Hoắc Đốn dùng sức ở phần eo, vung nắm đấm vào tảng đá phía trước, cú đánh rất mạnh.  

             Ầm!  

             Tiếng vang trầm thấp như sấm rền.  

             Chỉ trong tích tắc, tảng đá nứt ra, vụn đá bay tứ tung.  

             Tảng đá nặng hàng trăm cân vỡ tan tành, hàng nghìn vụn đá rơi tung tóe xuống đất.  

             “Chuyện này…”  

             “Chuyện… chuyện này…”  

             Mọi người đều thất kinh khi nhìn thấy cảnh tượng này.  

             Đám người Lý Nhị, Trần Ngạo đều trợn trừng mắt. Ngay cả Trần Nam cũng kinh ngạc đến mức lấy tay che miệng lại, khuôn mặt đỏ bừng. Đòn vừa rồi của Hoắc Đốn quá kinh khủng!  

             Sau một lúc im lặng, tiếng vỗ tay như sấm rền vang khắp nơi.  

             Bọn người Trần Ngạo vỗ tay bôm bốp, tiếng cười sảng khoái không dứt.  

             “Ha ha ha”.  

             “Hoắc Đốn tiên sinh, không hổ là mãnh hổ Đông Nam”.  

             “Cú đấm đầy uy lực này khiến chúng tôi vô cùng choáng váng, mở rộng tầm mắt”.  

             “Tên Ngô Hạ Vinh ấy chỉ để lại dấu tay sâu vài tấc trên tảng đá thôi mà. Còn Hoắc Đốn tiên sinh đây thì một quyền đấm nát tảng đá”.  

             “Năng lực này, thật không hổ là quyền vương!”  

             Trần Ngạo vui mừng khôn xiết.  

             Bọn người Lý Nhị cũng vỗ tay theo và cười ha hả.  

             “Ha ha ha”.  

             “Có quyền vương Hoắc Đốn tiên sinh ở đây, Giang Đông chúng ta cần gì phải sợ tên Ngô Hạ Vinh ấy nữa?”  

             Chỉ trong chốc lát, những đại ca ở Giang Đông đều hết lời khen ngợi và kính phục.  

             Nỗi lo lắng kìm nén trong lòng họ bấy lâu nay đã được giải tỏa sau khi chứng kiến pha ra đòn vừa rồi của Hoắc Đốn.  

             Ai nấy đều đang mừng rỡ, chẳng hề chú ý đến một Diệp Phong vẫn im lặng trên bàn tròn. Anh chỉ nhếch môi cười rồi khẽ lắc đầu.  

             Người khác không nhìn ra, nhưng Diệp Phong thì có.  

             Tảng đá vừa rồi, có lẽ là loại tương tự đá cẩm thạch.  

             Loại đá này có kết cấu rất giòn.  

             Đánh vỡ thì dễ, nhưng vừa để lại dấu tay vừa không làm vỡ đá lại là chuyện khó gấp trăm lần. Người làm được phải có khả năng khống chế lực đấm rất tốt.  

             “Chỉ e rằng, khả năng khống chế sức mạnh của tên Ngô Hạ Vinh này đã đến một trình độ vô cùng đáng sợ”.  

             “Không hề có bất kỳ phần sức mạnh thừa nào”.  

             “Người này có thể làm lính đánh thuế ở phương Tây, cũng đủ để xem là người có thực lực đáng gờm”.  

             Diệp Phong âm thầm phân tích. Theo anh thấy, người được gọi là quyền vương của giải vô địch quyền anh Hoắc Đốn kia, sẽ chẳng tiếp nổi một chiêu trước kẻ đã lăn lộn giang hồ như Ngô Hạ Vinh.  

             Khẽ bật cười, Diệp Phong không nói gì cả, chỉ bưng tách trà lên rồi yên lặng thưởng thức.  

             “Òa, Hoắc tiên sinh giỏi thật đấy!”  

             “Đúng là Lý Tiểu Long tái thế”.  

             “Một quyền đấm vỡ tảng đá!”  

             “Đến lúc đối đầu với Ngô Hạ Vinh, tôi nghĩ Hoắc tiên sinh chưa cần quá mười chiêu thì đã có thể đánh cho tên kia răng rơi đầy đất rồi”.  

             Dĩ nhiên, Trần Nam cũng bị choáng ngợp trước thân thủ của Hoắc Đốn. Cô ta cực kỳ thích những vị anh hùng khí khái như thế này, ánh mắt lấp lánh mê mẩn, nói bằng giọng sùng bái.  

             “Mười chiêu?”, Hoắc Đốn lắc đầu, mỉm cười kiêu ngạo, “Đánh bại tên ấy thì cần gì mười chiêu?”  

             “Trong vòng ba chiêu, tôi sẽ đánh bại đối phương như đánh một con chó!”  

             Hoắc Đốn đứng chắp tay đầy hiên ngang, khí thế đầy cao ngạo.  

             Quá ngạo nghễ!  

             Bọn người Trần Ngạo rất nể phục và cảm thấy kinh ngạc tột cùng.  

             Đám đông lại lần lượt đứng lên tán dương Hoắc Đốn, thể hiện sự kính phục đối với quyền vương. Nhưng chẳng ai ngờ, đúng lúc ấy, một giọng cười lạnh lẽo lại vang lên.  

             “Chỉ trong một trượng, Ngô Hạ Vinh sẽ giết chết anh như giết một con gà!”  

             Im lặng.  

             Sự im lặng đến chết chóc.  

             Diệp Phong vừa dứt lời, bầu không khí lập tức rơi vào tĩnh lặng, ai nấy đều sững ra.  

             Không khí như bị ngưng đọng, nơi này trở nên yên lặng như tờ!  

             “Thằng ranh này, muốn chết à?”  

             Hoắc Đốn cáu tiết, đôi mắt lạnh lẽo như dao, trợn trừng về phía Diệp Phong đầy phẫn nộ.  

             Hắn ta tức đến run người!  

             Mới một giây trước, Hoắc Đốn còn nói là sẽ đánh bại Ngô Hạ Vinh như đánh một con chó.   

             Vậy mà Diệp Phong dám đáp trả bằng câu, hắn ta sẽ bị giết như một con gà chỉ trong vòng một trượng?  

             Đây là gì?  

             Đây không phải là tát, mà là đạp thẳng vào mặt hắn ta.  

             Với bản tính hung hăng của mình, tất nhiên Hoắc Đốn đã nổi trận lôi đình!  

             “Hoắc Đốn này, tám tuổi tập võ, mười tuổi học quyền anh”.  

             “Năm mười hai tuổi, giành huy chương vàng ở giải quyền anh trẻ!”  

             “Năm mười lăm tuổi, theo học một đại sư Muay Thái”.  

             “Chỉ cần ba năm, năng lực đã vượt qua sư phụ!”  

             “Năm nay, tôi đã đánh một mạch mười sáu trận quyền anh trong bảy ngày sáu đêm, không hề thất bại. Quét sạch giới quyền anh Thái!”  

             “Giới Muay Thái tôn tôi là vua!”  

             “Giới võ Đông Nam xưng tôi là hổ!”  

             “Một thằng ranh con như cậu mà cũng dám sỉ nhục tôi?”  

             Giọng điệu đầy oai phong và thịnh nộ của Hoắc Đốn vang lên.   

             Giọng nói cao ngạo, ánh mắt lạnh lùng, mỗi một câu nói ra, chân lại tiến thêm một bước.  

             Đến cuối cùng, Hoắc Đốn mới giẫm mạnh một cái, băng ghế phía trước lập tức nứt vỡ.  

             Uy thế khiến tất cả đều kinh khiếp.  

             Đám người Trần Ngạo, Lý Nhị lập tức trở nên kính trọng Hoắc Đốn hơn. Sự tôn sùng mà Trần Nam dành cho hắn ta cũng nhiều thêm vài phần.  

             Nghe Hoắc Đốn nói vậy, Diệp Phong vẫn điềm tĩnh như không. Khẽ nhấp một ngụm trà, anh ngẩng lên nhìn Hoắc Đốn, cười nhạt: “Nói nhiều thật đấy, nhưng thế thì sao?”  

             “Trong vòng một trượng, Ngô Hạ Vinh sẽ giết anh như giết một con gà!”  

             “Thằng nhãi ngông cuồng!”  

             “Không biết sống chết!”  

             “Đây là thằng ranh ngu ngốc của nhà nào vậy?”, Diệp Phong vừa dứt lời, không chỉ có Hoắc Đốn tức giận, mà các đại ca của Giang Đông đang ở đó cũng nổi cáu.  

             Họ đanh mặt, giận dữ mắng chửi Diệp Phong.  

             Trần Nam cũng khinh khỉnh nói: “Đúng là đồ ngu xuẩn!”  

             “Một tên cậu ấm trói gà không chặt, mà cũng dám sỉ nhục quyền vương?”  

             “Không biết trời cao đất dày!”  

             “Có tin quyền vương đánh anh nhừ tử không?”  

             Trần Nam cười khinh bỉ.  

             Đám đông đều chỉ trích Diệp Phong. Trần Ngạo và Lý Nhị cũng không lên tiếng, chỉ đứng đấy nhìn. Rõ ràng, họ cũng thấy bất mãn trước hành động thất lễ và kiêu ngạo của anh.

Advertisement
';
Advertisement