Điện thoại vừa tắt không lâu, năm giây sau lại đổ chuông tiếp, Diệp Phàm lại lần nữa tắt máy.
Cứ như vậy sau năm lần không bắt máy, điện thoại mới ngừng kêu.
“Diệp Phàm, có thể là bà cụ Hàn bảo cậu ta gọi qua, con cứ tắt máy như vậy, bà cụ Hàn giận lên lại mắng Tiểu Tuyết, mau gọi lại đi”, thấy anh mãi không nghe điện thoại, Hàn Tại Dần không chịu nổi, vội vàng nói.
Diệp Phàm lãnh đạm cười một tiếng: “Bố, mấy ngày trước bọn họ đã bãi bỏ thân phận người phụ trách của Tiểu Tuyết, bây giờ lại gọi điện thoại tới, e là gặp phải chuyện khó giải quyết nên mới cần nhờ tới Tiểu Tuyết, người đang nóng lòng sốt ruột là bọn họ, chứ không phải chúng ta, cứ kệ bọn họ đi”.
“Đúng, kệ bọn họ, cuối cùng một đứa ăn hại như cậu cũng nói được câu giống người rồi đấy”, Lưu Tú Cầm đúng cạnh đó lên tiếng, hiếm khi thấy bà ta nói đỡ cho Diệp Phàm.
“Mẹ, sao mẹ lại nói anh rể như vậy, mở miệng ra là đồ vô dụng, chẳng có chút tôn trọng người ta gì cả, khó nghe chết được”, Hàn Tử Di bất mãn nói.
Lưu Tú Cầm trừng mắt nhìn Hàn Tử Di, nói: “Làm gì đấy? Con nhóc này còn dám nói mẹ à, mẹ nói sai sao? Không tiền, không quyền, không công ăn việc làm, không phải đồ vô dụng thì là cái ngữ gì?”
“Còn con nữa, còn dám gọi nó là anh rể, nó không xứng, gọi tên là được rồi, anh rể của con phải là người trẻ tuổi tài cao, chứ không phải cái ngữ ăn hại chỉ biết ăn không ngồi rồi”.
“Bộp!”
“Không ăn nữa!”
Hàn Tuyết mặt lạnh tanh quẳng đũa xuống, đứng dậy đi muốn đi ra ngoài.
“Không có tâm trạng, con cũng không ăn nữa, con tới trường đây!”, Hàn Tử Di cũng buông đũa xuống, xách ba lô để bên cạnh, đứng dậy rời đi.
“Bố, mẹ, cứ từ từ dùng bữa, con đi xem Tiểu Tuyết thế nào...”, Diệp Phàm đặt đũa xuống, rảo bước đi vào trong phòng.
“Phản hết rồi, phản hết cả rồi, một đứa ăn hại như nó thì có gì tốt cơ chứ, mà chị em trong nhà này đều nghĩ cho cái thằng đấy, tức chết tôi rồi...”, Lưu Tú Cầm quăng đũa, tức giận quát tháo.
Hàn Tại Dần cười trừ, ông ta lại có chút ngưỡng mộ Diệp Phàm, cả hai đứa con gái ông đều ủng hộ anh.
“Bà xã, bọn nó không ăn thì tôi với bà ăn”.
“Ăn ăn ăn, ông chỉ biết ăn, ông còn ăn hại hơn cả nó đấy, tôi cũng không ăn nữa”.
Lưu Tú Cầm tức giận mắng một câu, rồi cũng đứng dậy, bàn ăn lúc này chỉ còn lại một mình Hàn Tại Dần.
Nhìn bàn ăn còn nguyên, nghĩ bỏ đi, Hàn Tại Dần lại chút không nỡ: “Mấy người không ăn, thì mình tôi ăn...”
Nói rồi, ông lén lút lấy ra một chai rượu nhỏ từ góc khuất, chỉ uống một ngụm nhỏ nhưng cũng khiến ông vui ra mặt.
Trong khuôn viên nhà họ Hàn, Hàn Bách Hào liên tục gọi năm cuộc điện thoại nhưng không ai bắt máy, sắc mặt gã ta trầm xuống một cách đáng sợ.
Gã ta nhìn về phía bà cụ Hàn nói: “Bà nội, gọi cả năm cuộc nhưng không ai nghe máy, vậy giờ chúng ta phải làm gì?”
“Đến tận cửa mời chúng nó tới!”, bà cụ Hàn mặt không biến sắc, chỉ nói đúng một câu.
Chỉ nhìn thấy tay bà ta khẽ run lên, nhưng vậy cũng đủ biết bà ta đang rất giận dữ, việc Hàn Tuyết không nghe máy là đang muốn lên mặt với bà ta sao.
“Bách Hào này, tới đó đi, nhà họ Hàn không thể phá sản được”.
“Mau đi đi, chuyện này chúng ta không giúp được”.
“Chú ý thái độ của cháu, Hàn Tuyết này không dễ động vào đâu, nhớ kỹ đấy...”
Đám họ hàng thân thích mồm năm miệng bày chen nhau nói, sợ Hàn Bách Hào không đi, mà cũng sợ gã ta đi rồi lại chọc giận Hàn Tuyết, cho nên căn dặn đủ điều.
Hàn Bách Hào giận sôi máu, tay gã ta nắm chặt lại, chỉ thiếu chút móng tay đâm vào trong thịt.
“Hừ!”
Hàn Bách Hào đi ra, vừa đi vừa lầm rầm chửi rủa, sau mấy mươi phút, chiếc xe của gã cũng đã dừng trước căn hộ của Hàn Tuyết.
Gõ cửa, chờ đợi, gõ cửa, chờ đợi...
Đúng năm phút sau, cánh cửa mới mở ra.
Vừa mở cửa, Diệp Phàm có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Hàn Bách Hào mặt đỏ tía tai đứng trước cửa, liền nói: “Vừa rồi tôi tưởng Bì Bì, không ngờ lại là Hàn đại công tử, thất lễ rồi”.
“Diệp Phàm, cậu có ý gì, lại đem tôi ra so với chó sao?”, Hàn Bách Hào đột nhiên nắm chặt tay, tức giận hỏi ngược lại.
Bì Bì là giống chó sư tử được Lưu Tú Cẩm nuôi trong tiểu viện, mà làm gì có con chó nào gọi cửa tới năm phút? Rõ ràng là đang đem gã ta ra so với chó.
“Cái này là anh tự nói đấy nhá, chứ tôi đâu có nói gì”, Diệp Phàm vui vẻ cười, nói: “Nói đi, tới nhà chúng tôi làm gì?”
“Hừ, tôi tới tìm Hàn Tuyết, mau gọi cô ta ra đây, về nhà họ Hàn có chuyện quan trọng cần bàn”, Hàn Bách Hào cố kiềm chế cơn giận mà nói.
“Thật xin lỗi, Tiểu Tuyết bây giờ không tiện ra ngoài, mời anh trở về cho”, Diệp Phàm bình thản đáp.
“Có gì mà không tiện, điện thoại không nghe, nhà họ Hàn cũng không tới, cô ta định làm phản à? Tránh ra cho tôi, tôi muốn xem xem, Hàn Tuyết cô ta đang giở trò gì!”
Nói rồi, Hàn Bách Hào định đẩy Diệp Phàm ra xông vào trong nhà, nhưng đã bị Diệp Phàm chặn lại ngay ở cửa, không tài nào di chuyển.
“Cút ra cho tôi!”, Hàn Bách Hào đột nhiên giơ nắm đấm về phía Diệp Phàm.
“Rác rưởi!”
Diệp Phàm cười nhạo một tiếng, sau khi thấy động tác của Hàn Bách Hào, anh cũng vung tay tóm chọn cú đấm của Hàn Bách Hào, ngăn cản không cho gã ta tiến lên nửa bước.
Bịch!
Ngay sau đó, Diệp Phàm vung chân đạp thẳng vào đầu gối của Hàn Bách Hào.
Bịch!
Một tiếng động lớn vang lên, Hàn Bách Hào giây sau đã đang quỳ trước mặt Diệp Phàm.
“Ai da, không cần hành lễ như vậy đâu...”
“Chuyện gì vậy, Hàn Bách Hào làm sao mà lại quỳ xuống vậy?”
Diệp Phàm vừa dứt lời, liền có một tiếng nói khác vọng tới.
Quay đầu lại nhìn, hoá ra là Hàn Tại Dần và Lưu Tú Cầm, vừa rồi bọn họ đang ngủ trưa, cho nên không nghe thấy Hàn Bách Hào gọi cửa, còn lúc này hai người bọn họ vừa tỉnh dậy chuẩn bị ra ngoài.
“Chú ba, con rể của chú giỏi thật đấy, lại dám đánh tôi, có còn coi ai ra gì nữa không”, Hàn Bách Hào không ngờ lại quỳ trước mặt Diệp Phàm, khiến gã ta tức tới mức mặt đỏ tía tai, lên giọng quát tháo.
“Diệp Phàm, sao con lại đánh Bách Hào, dù gì cũng là anh họ của con...”
Hàn Tại Dần trách móc một tiếng, định đi tới kéo Hàn Bách Hào đứng dậy, nhưng lại bị Lưu Tú Cầm kéo giật lại.
Nếu như nói người mà bà ta ghét nhất trong nhà họ Hàn, thì không thể không nhắc tới Hàn Bách Hào, trong lòng bà ta Hàn Bách Hào còn đáng ghét hơn cả Diệp Phàm, thậm chí còn khiến bà cảm thấy ghê tởm.
“Bách Hào à, chuyện đánh người không thể nói bừa thế được, là cậu làm chuyện gì trái với lương tâm nên chạy tới đây quỳ lậy như vậy”, Lưu Tú Cầm mỉa mai nói.
“Thím ba, thím...”, Hàn Bách Hào tức giận, nhưng lời vừa rồi của Lưu Tú Cầm, lại khiến gã ta chỉ đành ngậm miệng.
“Hừ, tôi cũng không muốn phí lời với mấy người nữa, tôi tới tìm Hàn Tuyết, mau gọi cô ta ra đây!”, Hàn Bách Hào ôm lấy đầu gối, đừng lên một cách khó nhọc.
“Tôi nói rồi, Tiểu Tuyết không tiện ra ngoài, không muốn tiếp khách”, Diệp Phàm lãnh đạm nói.
“Được, được lắm, bà nội đang đợi cô ta ở đại viện nhà họ Hàn, nếu tới muộn hậu quả tự chịu”, Hàn Bách Hào sau khi buông ra lời cảnh cáo liền quay người rời đi, gã ta biết mình ở lại cũng không gặp được Hàn Tuyết, nhưng cũng không thể ở lại mà chịu đòn.
Hàn Bách Hào đi rồi, Lưu Tú Cầm liền nổi giận trừng mắt quát Diệp Phàm: “Diệp Phàm, cậu có ý gì, bà cụ Hàn muốn gặp Tiểu Tuyết, nó mà tới muốn sẽ phải chịu phạt, tại sao lại nói là không tiện?”
“Đúng vậy, con mau đưa Tiểu Tuyết tới nhà họ Hàn đi, đừng để trễ giờ”.
“Bố, mẹ, nếu như hai người muốn sau này Tiểu Tuyết tiếp tục bị người ta chèn ép thì bây giờ con sẽ dẫn Tiểu Tuyết đi ngay. Còn nếu không muốn vậy, hôm nay Tiểu Tuyết sẽ không đi đâu cả, hãy tin con, Diệp Phàm con tuyệt đối sẽ không làm hại Tiểu Tuyết”.
Diệp Phàm nói xong, quay người đi vào trong phòng, lúc này chỉ còn Lưu Tú Cầm và Hàn Tại Dần đứng ở cửa nhìn nhau.