Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Bình thường đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát, nhưng bây giờ Hàn Tuyết là người phụ trách duy nhất của thương mại Thiên Bảo, chứng tỏ chỉ có Hàn Tuyết mới có tư cách đứng ra trong vụ hợp tác lần này.  

             “Ông Diệp, thương mại Thiên Bảo là công ty con của tập đoàn Thiên Bảo, tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Bảo, hiện tại tất cả nghiệp vụ đều do tôi phụ trách, như vậy mới thể hiện rõ thành ý của nhà họ Hàn chúng tôi”, Hàn Bách Hào chỉ có thể bịa chuyện, không thể để Diệp Trung phát hiện ra dấu vết gì được.  

             Diệp Trung nhìn Hàn Bách Hào rồi cười lạnh nói: “Ha ha, người phụ trách mà thích đổi là đổi, cậu coi chuyện hợp tác là trò trẻ con à?”  

             “Ngoài ra, nhà họ Hàn các người có thế nào cũng đâu liên quan gì tới chúng tôi? Cậu không biết là chúng tôi đang chèn ép các cậu hay sao? Tôi khuyên nhà họ Hàn các cậu nên lo lắng xem bao giờ sẽ phá sản thì tốt hơn đấy!”  

             Hàn Bách Hào thay đổi sắc mặt, gã ta không ngờ rằng tập đoàn Hoàng Minh lại muốn nhà họ Hàn phá sản thật, hơn nữa nghe có vẻ như chính Diệp Trung là người đứng sau vụ này.  

             “Ông Diệp, không biết nhà họ Hàn đã làm gì sai, mong ông thứ lỗi cho!”  

             “Nhà họ Hàn sẵn sàng trả giá, chỉ mong ông Diệp dừng tay, cả gia tộc chúng tôi cảm kích vô cùng!”, Hàn Bách Hào hạ mình cúi đầu, nếu nhà họ Hàn phá sản thật thì gã ta cũng tiêu đời luôn mất.  

             “Cậu không có tư cách đó, tiễn khách!”, Diệp Trung thản nhiên nói, sau đó chẳng thèm nhìn Hàn Bách Hào một cái nào nữa.  

             Diệp Trung vừa dứt lời, Trương Kiến Nghiệp lập tức kéo Hàn Bách Hào ra ngoài, không để gã ta nói thêm gì hết.  

             Hắn ta đã sợ hết hồn rồi, không ngờ chính Diệp Trung lại là người tấn công nhà họ Hàn, nếu biết trước thế này thì kiểu gì hắn ta cũng không hợp tác với Hàn Bách Hào.  

             Bên ngoài tập đoàn Hoàng Minh, Trương Kiến Nghiệp lén trả lại tấm séc cho Hàn Bách Hào: “Cậu Hàn, coi như chúng ta không quen nhau, cũng đừng gặp nhau nữa”.  

             Cầm tấm séc trong tay, Hàn Bách Hào đứng nghệt mặt ra tại chỗ. Gã ta không ngờ Trương Kiến Nghiệp lại nhát gan như thế, ngay cả tấm séc cũng trả lại.  

             “Con đĩ, đồ chó cái, dám tự ý đổi tên công ty…”, Hàn Bách Hào nổi giận chửi thề.  

             Gã ta phải làm gì đây?  

             Hiện giờ gã ta chẳng có cách nào hết, Diệp Trung muốn chèn ép nhà họ Hàn, tên công ty trên hợp đồng lại là thương mại Thiên Bảo.  

             Nếu nhà họ Hàn phá sản, vụ hợp tác giữa thương mại Thiên Bảo và tập đoàn Hoàng Minh sẽ nhanh chóng phát triển.  

             Đến lúc đó, Hàn Tuyết sẽ có được uy vọng lớn nhất trong nhà họ Hàn.  

             Nhà họ Hàn sẽ phải dựa vào thương mại Thiên Bảo để sống sót, Hàn Tuyết sẽ là người có quyền lợi lớn nhất, tất cả mọi người sẽ phải cúi mình trước Hàn Tuyết và ngước nhìn cô.  

             Nghĩ tới cảnh tượng ấy, vẻ mặt của Hàn Bách Hào như vừa ăn phải phân.  

             Không được! Nhà họ Hàn tuyệt đối không thể phá sản được, nhất định phải áp chế Hàn Tuyết, không thể để thương mại Thiên Bảo phát triển lớn mạnh!  

             Trong biệt thự nhà họ Hàn, Hàn Bách Hào vừa bước vào phòng khách là ánh mắt của họ hàng trong nhà họ Hàn đổ dồn hết vào người gã ta.  

             “Bách Hào, lại không gặp được khách quý nhà họ Diệp à?”, một người đàn ông trung niên vội vàng hỏi. Ông ta là Hàn Húc Đông - bố của Hàn Bách Hào.  

             “Con gặp cả ông Diệp và Vương Trường Hà rồi, chỉ…”  

             “Tốt lắm! Tôi biết là Bách Hào làm chuyện gì cũng đáng tin lắm mà”, không đợi Hàn Bách Hào nói hết câu, Hàn Húc Đông đã đắc ý ngắt lời.  

             “Bác cả nói rất đúng, tài năng của anh Bách Hào rành rành ra đó, xem ra mối nguy lần này của nhà họ Hàn chúng ta được hóa giải rồi”.  

             “Đúng thế, tôi đề nghị tổ chức tiệc chúc mừng Bách Hào, cám ơn cậu ấy vì đã đưa nhà họ Hàn thoát khỏi nguy cơ!”  

             Đám họ hàng đều rất hài lòng, cứ luôn miệng khen ngợi Hàn Bách Hào, chỉ có bà cụ Hàn là sầm mặt lại.  

             Rầm!”  

             Trong lúc mọi người tung hô, bà cụ Hàn bỗng đập bàn một cái rồi nghiêm giọng nói: “Lũ vô dụng, câm mồm lại hết cho tôi. Hàn Bách Hào, anh nói thật cho tôi biết, nếu dám nói dối một câu thì tôi sẽ lập tức đuổi cổ anh ra khỏi nhà họ Hàn!”  

             Hàn Bách Hào đang câm như hến, lúc này gã ta vội vàng nói: “Vâng, vâng, cháu đã gặp được rồi, ông Diệp nói là nhà họ Hàn chúng ta sắp phá sản. Người phụ trách không thể thay đổi được, hơn nữa đối tượng hợp tác không phải tập đoàn Thiên Bảo chúng ta”.  

             “Cái gì? Vì sao lại như thế? Ông ta đã gặp cháu rồi thì vì sao còn muốn làm chúng ta phá sản?”  

             “Chúng ta vừa ký hợp đồng với tập đoàn Hoàng Minh xong mà bọn họ đã không chịu thừa nhận. Nói trở mặt là trở mặt ngay như thế hay sao!”  

             “Đúng thế, chúng ta đâm đơn kiện bọn họ đi! Có ác ý chèn ép, vi phạm hợp đồng, hai tội này đủ để tập đoàn Hoàng Minh đau đầu rồi”.  

             “Không phải, không phải, mọi người nhầm rồi, bọn họ không vi phạm hợp đồng, chỉ có điều hợp đồng không phải ký với tập đoàn Thiên Bảo…”  

             Hàn Bách Hào vừa nói vừa vội vàng lấy hợp đồng ra, lật đến trang cuối cùng rồi nói: “Nhìn thấy rõ rồi chứ? Không phải tập đoàn Thiên Bảo, mà là thương mại Thiên Bảo của Hàn Tuyết”.  

             “Mau mang tới đây cho tôi xem…”, bà cụ Hàn sốt sắng nói.  

             Một lúc lâu sau, bà cụ mới đặt hợp đồng xuống, gằn giọng nói: “Được, được lắm, đứa cháu gái này càng ngày càng khiến tôi bất ngờ, ngay cả bà già này cũng dám chơi khăm”.  

             Lúc trước bà ta bảo Hàn Tuyết đi đàm phán hợp tác với danh nghĩa của tập đoàn Thiên Bảo, không ngờ Hàn Tuyết lại dám tự ý thay đổi tên công ty.  

             “Mẹ, thế thì phải làm gì đây? Người đại diện pháp lý của thương mại Thiên Bảo là Hàn Tuyết, đồng thời nó cũng là đứa chiếm nhiều cổ phần nhất. Bây giờ nó đang phải dựa vào nhà họ Hàn, thế nên mới bị áp chế. Nhà họ Hàn mà phá sản thì sẽ chẳng thể đè đầu nó được nữa, đến lúc đó nó sẽ không nộp tiền cho nhà họ Hàn nữa đâu”.   

             “Đúng đấy bà nội. Cháu cứ bảo vì sao mấy lần gần đây Hàn Tuyết lại ngang tàng như thế, mấy hôm trước còn dám mắng bọn cháu là đồ vô dụng, thì ra vấn đề nằm ở chỗ này”.  

             “Đúng vậy. Mọi người nói xem, liệu có phải lần này Hàn Tuyết đã hợp tác với tập đoàn Hoàng Minh, mượn tay bọn họ để chèn ép và phá hủy nhà họ Hàn, để sau này chúng ta phải bấu víu vào cô ta hay không?”  

             Đám thân thích nhà họ Hàn càng nói càng quá đà, càng nói càng tức giận, mỗi người phát biểu một thuyết âm mưu, đủ để viết một cuốn tiểu thuyết ngắn rồi.  

             “Bà nội, chúng ta phải nghĩ cách để đoạt lại thương mại Thiên Bảo. Hàn Tuyết là người phụ trách thì ông Diệp sẽ không cho đổi người, chỉ có đoạt lại thì mới đổi người phụ trách thành cháu được!”, Hàn Bách Hào trầm mặt nói.  

             Mọi người lập tức im bặt, chờ bà cụ lên tiếng.  

             Bà cụ cười lạnh nói: “Nhiệm vụ chính lúc này là làm tập đoàn Hoàng Minh dừng hành động tấn công nhà họ Hàn, nếu không anh lấy tư cách gì để đoạt lại? Dùng cái nhà họ Hàn đã phá sản để đoạt à?”  

             Câu nói này của bà cụ chỉ ra bản chất vấn đề, thương mại Thiên Bảo cần dựa vào sản nghiệp của nhà họ Hàn để phát triển, vậy nên Hàn Tuyết mới nghe lời, mới có thể áp chế được cô.  

             Một khi nhà họ Hàn phá sản, thương mại Thiên Bảo không cần dựa vào sản nghiệp của nhà họ Hàn để phát triển nữa, vậy thì sẽ chẳng có ai có thể áp chế được Hàn Tuyết.  

             “Ông Diệp không chịu đổi người phụ trách, chứng tỏ vụ hợp tác giữa ông ta và Hàn Tuyết không có vấn đề gì cả, chỉ có Hàn Tuyết đứng ra thì mới có thể làm tập đoàn Hoàng Minh dừng tấn công”.  

             “Gọi điện thoại cho Hàn Tuyết, bảo nó tới đây”.  

             Bà cụ dứt lời, Hàn Bách Hào không tình nguyện lấy điện thoại ra. Mấy ngày trước gã ta mới hống hách bãi bỏ chức vị người phụ trách của Hàn Tuyết, bây giờ lại phải gọi cô tới, khiến gã ta cảm thấy như ăn phải phân.  

             Ở bên kia, gia đình Hàn Tuyết đang ăn cơm. Hôm nay Hàn Tử Di về nhà, cả nhà đang quây quần ăn lẩu.  

             Đúng lúc này, chuông điện thoại của Hàn Tuyết vang lên.  

             “Tạm thời đừng nghe, để anh ta gọi thêm mấy cuộc đã”, Diệp Phàm giữ lấy điện thoại, không để Hàn Tuyết bắt máy.  

             “Vì sao lại không nghe? Có thể là bà nội bảo anh ta gọi đấy”.  

             “Ha ha, bây giờ bọn họ mới là người phải sốt ruột chứ không phải chúng ta”, nói xong, Diệp Phàm trực tiếp ấn nút từ chối cuộc gọi.

Advertisement
';
Advertisement