Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi X - Diệp Phàm (Cuộc chiến gia tộc)

Trong lúc lộn ngược ra sau, chiếc áo sơ mi của người đàn ông mặc đồ đen cũng bị xé rách, trên ngực trái lộ ra một hình xăm màu đen, trông giống như đầu một con cá mập.  

             Diệp Phàm nhíu mày nói: “Tổ chức cá mập đen Bắc Việt!”  

             “Không ngờ mày còn biết tổ chức của bọn tao?”, người đàn ông mặt sẹo nói với dáng vẻ khá kiêu ngạo.  

             “Tất nhiên, một trong tám tổ chức lính đánh thuê lớn nhất châu Á, ra đời trong Chiến tranh Long Quốc. Hầu hết thành viên của tổ chức này là những cựu chiến binh trong cuộc chiến này. Trong nhiều thập kỷ, họ đã để lại danh tiếng ở ba nơi châu Á, châu Phi và châu Mỹ Latinh. Sở trường giỏi nhất của họ là chiến đấu trong rừng rậm, và thủ lĩnh tổ chức được gọi là Tử Thần Tùng Lâm, mệnh danh là sứ giả địa ngục vì một khi vào rừng rậm thì ‘gặt hái’ được vô số sinh mạng, tao nói đúng không?”, Diệp Phàm cười nhạt nói.  

             Sắc mặt tên mặt sẹo liền thay đổi, khí thế trên người cũng bắt đầu trở nên tàn ác, hắn ta lạnh lùng quát: “Mày điều tra cũng rõ ràng quá đấy, nhưng chuyện này cũng không cứu được mạng của mày đâu”.  

             Diệp Phàm không tỏ rõ ý kiến gì, chỉ gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, không cứu được mạng của tao, nhưng tao cũng biết ba năm trước, Tử Thần Tùng Lâm đã vào Hoa Hạ, nhưng lúc trở về thì bị thương nặng mà chết, hơn nữa cánh tay trái của ông ta đã bị chặt đứt. Tao nói đúng chứ?”  

             Nghe đến đây, tên mặt sẹo biến sắc rõ rệt, hắn ta hét lên: “Mày rốt cuộc là ai?”  

             Trong lòng tên mặt sẹo vô cùng u ám, đây là bí mật của bọn họ, một khi bị truyền ra ngoài sẽ rất bất lợi cho tổ chức.  

             Tổ chức cá mập đen có tổng cộng ba thủ lĩnh. Tử Thần Tùng Lâm là người giỏi nhất trong các cuộc chiến đấu trong rừng.  

             Ở khu vực biên giới, ông ta đã lập “kỷ lục” giết hàng chục tên lính Hoa Hạ.  

             Tuy nhiên, cũng chính ở trong rừng rậm biên giới Hoa Hạ, một cánh tay của ông ta đã bị chém đứt lìa, nếu không có thuộc hạ của mình liều mạng tương trợ, thì Tử Thần Tùng Lâm sẽ trở thành Tiếu Thoại Tùng Lâm rồi.  

             Sau khi trở về tổ chức, Tử Thần Tùng Lâm chỉ nói rằng người thảm sát mình là một thanh niên, chỉ sau mười chiêu, đối phương đã chém đứt đi một cánh tay của mình.  

             Tuyên bố kiếp này không được vào Hoa Hạ nữa!  

             Diệp Phàm nhìn tên mặt sẹo trước mặt mình khẽ cười một cái, rồi sắc mặt dần dần trở nên lạnh lùng: “Chỉ nhớ lúc thành công không nhớ lúc thất bại, tên thủ lĩnh bị chém đứt một cánh tay đó của bọn mày không nói cho bọn mày biết rằng không được phép bước vào Hoa Hạ sao?”  

             “Không nói cho bọn mày biết rằng kẻ nào xâm phạm đến Hoa Hạ của tao, cho dù ở xa cũng sẽ bị giết!”  

             Vừa dứt lời, Diệp Phàm cầm con dao Long Lân, nhanh như chớp bổ nhào về phía hắn ta như một con báo săn.  

             “Nổ súng, tất cả bắn...”  

             Tên mặt sẹo gầm lên, trên khuôn mặt hắn ta hiện lên vẻ căm hận xen lẫn nỗi sợ hãi.  

             Bí mật của tổ chức nhưng Diệp Phàm lại có thể biết rõ đến như vậy, chẳng lẽ anh chính là người đã chém đứt cánh tay của thủ lĩnh bọn họ sao?  

             Vì vậy, tên mặt sẹo dứt khoát hạ lệnh bắn, tuy rằng ở Hoa Hạ sử dụng súng rất phiền phức, bất cẩn sẽ gây ra một cuộc truy kích lớn, nhưng lúc này hắn ta cũng không thể quan tâm nhiều đến như vậy.  

             “Bằng bằng bằng...”  

             Đạn liên tiếp bắn tỉa về phía người Diệp Phàm, những người này quanh năm hoạt động trên chiến trường nên kỹ thuật bắn tỉa của họ đều là bậc cao thủ.  

             Tuy nhiên bọn họ đã đánh giá thấp Diệp Phàm, anh di chuyển không ngừng, mỗi lần né tránh sang một bên, viên đạn đều bắn trúng vị trí anh vừa đứng.  

             “Vù!”  

             Long Lân vụt ra khỏi tay, một người đàn ông mang theo một vẻ mặt bất mãn, ngã ầm xuống.  

             Con dao Long Lân lao vào cổ họng hắn, chết ngay tại chỗ!  

             “Giết giết giết...”  

             Tên mặt sẹo rống lên, không tới một phút đồng hồ, Diệp Phàm đã giải quyết xong hai người, quan trọng là bọn họ có súng.  

             Tên mặt sẹo cảm thấy, lần này bọn họ đã nhận sai nhiệm vụ, nếu như Diệp Phàm thật sự là người thanh niên năm đó thì bọn họ đã chọc phải Tử Thần!  

             Trong màn mưa, miệng Diệp Phàm vẫn luôn tươi cười, cảm giác mất mát bấy lâu nay cuối cùng cũng quay trở lại.  

             Dù vẫn chưa hồi phục thời kỳ đỉnh cao nhưng như vậy là đủ rồi!  

             Mạng người cũng giống như cỏ, và Diệp Phàm không có lý do gì để tỏ lòng thương xót đối với những người Bắc Việt muốn giết anh.  

             Có chín người đã bị giết trong vòng chưa đầy năm phút, và chỉ còn lại tên mặt sẹo đang đứng đó một mình.  

             “Bây giờ chỉ còn lại hai người chúng ta, nói cho tao biết là ai thuê mày đến?”, Diệp Phàm cầm Long Lân đi về phía tên mặt sẹo.  

             Hắn ta nhìn thấy dưới đất toàn là thi thể, chân không khỏi run rẩy, máu hòa lẫn với nước mưa, khiến cả đỉnh núi nhuộm màu máu đỏ.  

             “Ma quỷ, mày chính là ma quỷ, đi chết đi...”  

             Tên mặt sẹo rống lên dữ dội, cầm hai khẩu súng bắn liên tục vào người Diệp Phàm.  

             Là đội trưởng của nhiệm vụ này, kỹ năng xạ thủ của hắn ta chắc chắn là mạnh nhất.  

             “Bằng bằng bằng!”  

             Mấy viên đạn được bắn ra nhưng đều không thành công, Diệp Phàm vừa chạy vừa dừng, mỗi động tác đều rất chính xác, mấy chục phát bắn trước sau đều thất bại!  

             Cứ như vậy, trong lòng tên mặt sẹo càng thêm hoảng loạn, sau khi bắn hết loạt đạn, hắn ta rút ra một con dao găm ba cạnh, gào thét, chém tới tấp vào người anh.  

             “Keng”  

             Diệp Phàm cầm Long Lân chặn lại, khóe miệng hiện lên ý cười, như là đang chơi trò mèo vờn chuột.  

             Tên mặt sẹo hứ lên một tiếng, gan bàn tay đau nhức không thôi, con dao găm trong tay suýt chút nữa tuột mất.  

             “Đầu hàng đi! Mau nói ra là ai đã thuê bọn mày”, Diệp Phàm nhìn hắn ta với ánh mắt sắc bén, nhàn nhạt hỏi.  

             “Đừng có nằm mơ!”, tên mặt sẹo rống lên một tiếng, đồng thời tấn công về phía Diệp Phàm.  

             “Tự tìm đường chết!”  

             Bóng dáng anh biến mất trong tích tắc, tên mặt sẹo kinh hãi, đưa con dao găm ba cạnh ra chặn lại.  

             “Keng”  

             Con dao ba cạnh làm bằng thép không gỉ, nhưng chỉ với một đòn công kích thì đã bị gãy đôi, con dao Long Lân dí vào lông mày của hắn ta, một dòng máu tươi chảy ra.  

             “Vù!”  

             Tên mặt sẹo bị dọa cho sợ hãi, hắn ta quỳ xuống, vẻ mặt đầy kinh hoàng.  

             Diệp Phàm không hề giết hắn ta, anh nhìn vẻ mặt sợ hãi của hắn ta, lạnh lùng nói: “Nói đi, là ai thuê bọn mày!”  

             “Tôi… Tôi không biết, tôi chỉ biết rằng người thuê đến từ Hoa Hạ bọn anh, và đó là nhiệm vụ trong Dark web”, tên mặt sẹo thấp thỏm nói.  

             Diệp Phàm chau mày lại, hóa ra nhiệm vụ trong Dark web, giết người trong bóng đêm.  

             Nếu là lệnh truy sát ở trong đó thì ngoại trừ thủ lĩnh của tổ chức cá mập đen, những người thực hiện nhiệm vụ này không ai biết được người thuê là ai.  

             Tuy nhiên, anh có một điều chắc chắn, người đó phải là thành viên của buổi đấu giá ngầm, đồng thời cũng là người của thành phố Cảng.  

             Nếu không, sao hắn lại có thể xác định chính xác vị trí của mình và cả gan ra tay chặn giết ở đường quốc lộ.  

             “Mày nói xem, tao nên giết mày hay là giao cho cảnh sát của Hoa Hạ?”, Diệp Phàm cười nhạt nói.  

             Tên mặt sẹo ngơ người ra, nếu như giao cho cảnh sát có thể sẽ còn sống, hắn ta vội vàng kêu lên: “Giao cho cảnh sát, tôi tự nguyện...”  

             “Vù!”  

             Ánh sáng màu bạc xẹt qua, một tiếng cắt vào da thịt đồng thời phát ra, tên mặt sẹo che cổ họng, vẻ mặt đầy oán hận, cả người ngã quỵ xuống.  

             “Muốn đầu hàng? Nằm mơ đi!”  

             Diệp Phàm hứ một tiếng, lấy điện thoại của tên mặt sẹo ra và gọi cảnh sát, sau đó lái xe rời đi.  

             Một giờ sau, anh có mặt tại Tụ Phúc Lâu.  

             Diệp Phàm bước tới cửa, hai chân đột nhiên run lên, anh đang phân vân không biết trực tiếp đi vào hay để đám người Hàn Tuyết đi ra.  

             Anh lo lắng rằng bên trong ‘sao chổi đã va vào Trái Đất’, đến lúc đó anh sẽ thê thảm mất.  

             “Diệp Phàm, sao cậu lại đứng ở cửa vậy, mau vào đi...”, một giọng nói nhẹ nhàng quyến rũ truyền đến, cô Hồng mặc một bộ sườn xám xẻ cao, bước tới cửa nhìn thấy Diệp Phàm đang đứng thẫn thờ ở đó, liền chào hỏi.   

             “Cô Hồng, bên trong có hay không...”, Diệp Phàm làm động tác đánh nhau, trông có chút buồn cười.  

             “Phì”  

             Cô Hồng bật cười, sải bước tới bên cạnh Diệp Phàm, đưa tay chạm vào ngực, ôn nhu nói: “Một người đàn ông mạnh mẽ như cậu mà cũng sợ vợ...”

Advertisement
';
Advertisement