Ánh mắt Hàn Tuyết lúc này lạnh như tảng băng ngàn năm, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm.
Cái miệng nhỏ của Hàn Tử Di há hốc, cũng quên bén đi mối nguy hiểm đang cận kề.
"Hoắc Thanh Thanh, con bà nó, ăn nói đàng hoàng cho tôi, tôi đã có vợ rồi, đừng có mà nói xằng nói bậy!", Diệp Phàm điếng người gào ngược lại vào điện thoại.
Làm anh sợ hết cả hồn, bà nó chứ, chân của anh cũng run lên luôn rồi.
Phía bên này, Hoắc Thanh Thanh cũng vừa mới thức, cô ta còn mơ thấy một chuyện vô cùng xấu hổ, mà nhân vật chính là cô ta và Diệp Phàm.
Bị Diệp Phàm đánh thức nên cũng chẳng ngại trêu ghẹo anh một chút, không ngờ lại bị Diệp Phàm mắng mỏ, nhất thời bản tính công chúa lại nổi dậy.
Cô ta hét trở lại vào điện thoại: "Gào cái khỉ gì chứ, anh có vợ rồi thì sao? Bộ có vợ rồi thì ngon lắm à, có tin tôi mách chuyện anh đánh tôi cho vợ anh biết không hả!"
"Rầm..."
Hai tay Diệp Phàm đang nắm chặt tay lái bèn run lên, suýt nữa thì cũng buông ra luôn, giờ phút này anh chỉ muốn bóp chết Hoắc Thanh Thanh rồi tự đập đầu tự tử cho rồi.
Hàn Tuyết bỗng nhiên mỉm cười, nụ cười vô cùng rực rỡ, chỉ có điều, nhiệt độ bên trong xe tựa như tuột dốc không phanh.
Diệp Phàm cũng cảm nhận được mồ hôi lạnh của mình đang tuông, vội vã rống to: "Hoắc Thanh Thanh, cô im mồm lại cho tôi, tôi đang bị người ta truy sát, bây giờ tôi chở vợ của tôi qua chỗ cô lánh đỡ, cô ra ngoài hỗ trợ tôi nhanh..."
Diệp Phàm hét xong không thèm đợi Hoắc Thanh Thanh trả lời thì đã cúp máy ngang.
Anh nghĩ Hoắc Thanh Thanh sẽ tin vào những gì anh nói, chuyện này không thể nào đùa giỡn được.
Trong phòng, Hoắc Thanh Thanh nhìn màn hình điện thoại đã tắt, mặt đầy ngơ ngác.
"Hàn Tuyết sẽ tới sao?"
"Hàn Tuyết đang ở cạnh anh ấy sao?"
"Nãy giờ Hàn Tuyết đều nghe thấy à?"
"Trời ạ, chết rồi, chết chắc rồi..."
Đường đường là cô cả nhà họ Hoắc liền nhảy dựng lên, cả khuôn mặt xinh đẹp đều đỏ bừng.
Cô ta vậy mà lại nói ra những câu đó trước mặt vợ của Diệp Phàm, lát nữa sao mà gặp mặt người ta đây?
Aaa... Xấu hổ chết đi được!
Hoắc Thanh Thanh cũng không ngờ vực những gì Diệp Phàm nói, bởi vì anh cũng không nhất thiết phải lừa dối cô ta.
"Tiểu Tuyết, em thắt chặt dây an toàn vào, chỗ của Hoắc Thanh Thanh khá an toàn, anh sẽ chở bọn em qua đó trước, dù sao thì an toàn vẫn là trên hết...", Diệp Phàm lái xe, ngượng ngùng nói.
Sau đó, Hàn Tuyết cũng không ý kiến gì, mỉm cười nhẹ giọng nói: "Chơi rất vui nhỉ, còn thú vị hơn cả mấy trò đua xe này nhiều ha..."
Mặc dù môi cô vẫn đang mỉm cười, nhưng lời nói tuông ra sắt bén vô cùng, như muốn rạch đứt da mặt Diệp Phàm vậy.
Diệp Phàm rùng mình, đầu lắc như trống bỏi, vẻ mặt đau khổ nói: "Không có gì thú vị hết, không có chút xíu nào luôn, đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, trở về anh sẽ giải thích với em, bọn em phải an toàn trước rồi hãy nói".
"Hừ!"
Hàn Tuyết hừ lạnh, tạm thời bỏ qua cho anh, dù sao lúc này cũng không tiện "thẩm vấn".
Hàn Tử Di ngồi phía sau nở một nụ cười xấu xa, cô ấy thấy Diệp Phàm như đang bị Hàn Tuyết "bắt gian" vậy, so với chuyện phóng xe truy đuổi còn kích thích hơn.
Xe hơi màu đen vẫn đang bám riết Diệp Phàm không tha, lúc này lại thêm một chiếc là đã ba chiếc, nhưng mà có vẻ cường độ truy đuổi đang giảm dần.
Bởi vì Diệp Phàm đã sắp vào tới trung tâm thành phố.
Nhưng ba chiếc xe đó vẫn bám riết xe Diệp Phàm không buông, cũng không có ý định rời đi.
Dưới Tụ Phúc Lâu, Hoắc Thanh Thanh đã đứng chờ sẵn, ngoài cô ta ra, còn có tầm hai mươi mấy thanh niên khoẻ mạnh đang đứng bảo hộ bên cạnh.
Diệp Phàm lái chiếc BMW đã tả tơi đến đỗ xe lại cạnh cô ta, hai mươi mấy thanh niên liền vây kín xung quanh bọn họ, đề phòng bị đánh lén.
"Hoắc Thanh Thanh, nhất định phải bảo vệ bọn họ chu đáo, tôi sẽ đi dụ đám người kia ra!", Diệp Phàm cũng không dong dài nữa, nhanh chóng giao hai chị em Hàn Tuyết cho Hoắc Thanh Thanh.
"Có cần hỗ trợ không? Tôi có thể cử tay súng bắn tỉa theo anh", Hoắc Thanh Thanh nói.
"Không cần đâu, đám nhãi nhép này dám đến truy sát tôi, tôi sẽ làm cho bọn chúng có đi không có về!", giọng điệu Diệp Phàm trở nên ngoan độc.
Sau khi giao phó xong, Diệp Phàm nhìn ba chiếc xe hơi cách không xa, anh giơ tay lên làm một động tác khiêu khích, tiếp tục lái xe nhanh chóng rời đi.
Đích đến: Núi Bắc Manh!
"Thú vị, thú vị lắm, người Hoa Hạ đều kiêu ngạo như vậy sao?"
Bên trong một chiếc xe hơi màu đen, một người đàn ông đeo mặt nạ mang giọng điệu nghiền ngẫm nói.
Trong xe lúc này chỉ còn một mình Diệp Phàm, anh không còn e ngại gì nữa, nhấn mạnh chân ga, vọt xe hướng về núi Bắc Manh, bắt đầu tiếp tục cuộc truy sát.
Đôi khi có xe cộ lưu thông trên đường đột nhiên ồn ào mắng chửi, nhưng cũng may hôm nay trời đổ mưa, xe cộ đi đến núi Bắc Manh rất ít.
Đến núi Bắc Manh có hai đường, một là đường lát đá tảng leo núi, đường còn lại là đường cao tốc Bàn Sơn.
Diệp Phàm lái xe vào đường cao tốc Bàn Sơn để lên núi, đỗ xe vững vàng ở trung tâm đỉnh núi.
Ba chiếc xe hơi truy đuổi anh theo sát lên theo.
Mỗi chiếc xe có ba người, tổng cộng có chín người bước xuống xe.
Chín người này đều mặc đồ đen, người cầm đầu có một vết sẹo từ mắt phải kéo dài xuống sống mũi, vết sẹo này do dao khứa trông vô cùng dử tợn.
"Bốp bốp bốp..."
Người đàn ông mặt sẹo nhìn Diệp Phàm rồi vỗ tay mấy cái, vừa đi đến vừa nói:
"Người Hoa Hạ này lá gan của mày cũng lớn lắm, vượt xa tưởng tượng của tao rồi đó, hahaha..."
"Người Long Quốc?", Diệp Phàm cau mày nói.
Mặc dù khẩu ngữ là ngôn ngữ Hoa Hạ, nhưng với người từng lăn lộn hàng trăm ngàn ngọn núi như Diệp Phàm, vừa nghe thì đã nhận ra ngay.
"Ồ, thính giác không tầm thường nha, có thể đoán ra được thân phận của tao luôn rồi?", tên mặt sẹo suy ngẫm.
"Nói đi, bọn mày tới đây có phải là vì cái này không?", Diệp Phàm đi thẳng vào vấn đề, anh vung tay dao Long Lân liền xuất hiện.
Nhìn thấy hình dáng đặc biệt của dao Long Lân, sắc mặt tên mặt sẹo mừng rỡ, nói: "Mày nên tự biết thân biết phận đi, nhanh giao nó cho tao, tao sẽ tha cho mày một con đường sống".
"Vậy à?", Diệp Phàm cười nhạt, xoay tròn dao Long Lân ở trong tay.
Động tác xoay tròn ngày một nhanh hơn, trên từng ngón tay anh xuất hiện một màn trong suốt mỏng làm người khác sửng sốt.
"Giao đồ ra đây, Nguyễn Phú Hùng tao sẽ tha cho mày một mạng, tao nói thì tao làm!", tên mặt sẹo nếu không vào tình thế bắt buộc vẫn không nên đánh nhau thì vẫn tốt hơn.
Dù sao ở đây cũng là ranh giới Hoa Hạ, một khi làm những bộ phận có liên quan chú ý đến, thì rắc rối không nhỏ.
"Haha, tao méo tin mày làm được gì đấy, dám bước vào Hoa Hạ vậy thì chôn ở đây luôn đi..."
Trong nháy mắt nụ cười Diệp Phàm vụt tắt, bóng dáng chợt loé lên rồi biến mất trong màn mưa, anh đã xông về phía đối phương.
"Lên!", vẻ mặt Nguyễn Phú Hùng biến sắc, trầm giọng hét.
Tám người sau lưng gã ta đưa tay mò bên hông, lấy ra từng cây dao ba lưỡi, rồi xông về phía Diệp Phàm.
"Haha, vũ khí của lính Hoa Hạ bọn mày có biết xài không?"
Diệp Phàm phá lên cười to, tốc độ lại tăng vọt, giống như là thần chết xuất hiện trước mặt một gã đàn ông.
"Chết đi..."
Gã đó rống lên, dốc hết sức đâm con dao ba lưỡi trong tay về phía Diệp Phàm.
"Keng..."
Dao Long Lân và dao ba lưỡi va chạm vào nhau, đôi bên đều run lên, trong nháy mắt con dao găm kia gãy làm đôi.
"Hự..."
Gã áo đen chớp mắt bị đánh bay ra ngoài, cú té này bay xa khoảng chừng năm sáu mét, máu tươi trong miệng liền trào ra!