Chiều cao chưa tới một mét năm mươi, thân thể mềm mại, khuôn mặt đáng yêu, bước đi nhẹ nhàng như chim yến... Đó chính là siêu trộm nức tiếng - cô nàng Chuột Bạch Lý Yến.
Có người đồn rằng không ai biết khuôn mặt thật của cô nàng Chuột Bạch trông như thế nào, nhưng hầu hết cô ta luôn xuất hiện với những khuôn mặt đáng yêu khác nhau...
Chỉ có chiều cao là đặc điểm nhận dạng duy nhất của cô ta.
Gã ta tới đây chờ đợi cũng bởi vì cô nàng Chuột Bạch đã yêu cầu như thế. Ngoài đám quản lý biệt thự ra thì hầu như không có ai tới nơi này làm gì, có thể nói là an toàn nhất rồi.
Câu nói của Hàn Bách Hào khiến đôi mắt của Hàn Từ Hiên hiện lên nét hoảng sợ, cô ta muốn tự tát cho mình một cái luôn rồi.
Chọc ai không chọc, lại chọc đúng vào cô nàng Chuột Bạch.
Những lời đồn về cô ta quá nhiều, cô nàng Chuột Bạch không phải hạng người tốt lành gì, trên tay dính máu tươi của không ít người.
Đồn rằng cô ta từng hợp tác với người khác để lấy trộm báu vật, nhưng lại bị người ta bán đứng rồi bị thương rất nặng, suýt chút nữa mất mạng.
Sau khi vết thương lành lại, cô ta đã lột da kẻ đã bản đứng mình.
"Ha ha ha... Hình như anh sợ tôi lắm thì phải...", nghe thấy câu nói ấy của Hàn Bách Hào, cô nàng Chuột Bạch nở nụ cười, không hề phủ nhận thân phận của mình.
Cô nàng Chuột Bạch, xin hãy thứ lỗi cho Tử Hiên, cô ấy không cố ý đâu!", Hàn Bách Hào nói đỡ cho Hàn Tử Hiên.
"Ha ha, đẹp thế này mà mồm thối ghê, cô nói xem tôi có nên lấy kim khâu lại không”, cô nàng Chuột Bạch giơ tay lên vuốt ve bờ môi đỏ mọng của Hàn Tử Hiên.
Cô ta vuốt một cái là Hàn Tử Hiên lại run lên, nước mắt lập tức trào ra.
"Cô nàng Chuột Bạch, tha cho cô ấy đi mà, cô ấy không biết lựa lời, không đáng để cô tức giận..”, Hàn Bách Hào lại lên tiếng xin xỏ, không có chút cốt khí nào cả.
"Hừ, chán chết!", cô nàng Chuột Bach buông cổ Hàn Tử Hiên ra.
Hàn Tử Hiên há miệng thở hổn hển, như vừa đi ngang qua điện Diêm Vương vậy.
Cô ta cảm thấy nhục nhã, nhưng chẳng dám để lộ ra, lo rằng có nàng Chuột Bạch sẽ lại ra tay với mình.
"Các người bỏ ra năm trăm ngàn để tìm tôi ở chợ đêm, có chuyện gì hả?", cô nàng Chuột Bạch cười tủm tỉm nói.
Thái độ của cô ta thay đổi đột ngột khiến Hàn Bách Hào không thích ứng kịp, gã ta điều chỉnh lại tâm trạng đưa ra yêu cầu của mình.
"Tới cục cảnh sát lấy trộm tang vật, vụ này không dễ xơi đâu, mức độ mạo hiểm quá cao”, đôi mắt của cô nàng Chuột Bạch lóe lên, nói một cách chậm rãi.
"Cô cứ ra giá đi, cây gậy ấy nhất định phải lấy ra được, ít nhất thì cũng phải tiêu hủy nó...", Hàn Bách Hào vội vàng nói ngay, sợ cô nàng Chuột Bạch không chịu làm.
Cô nàng Chuột Bạch lắc đầu nói: “Vụ này nguy hiểm lắm..."
"Hai triệu, tôi trả cô hai triệu...", Hàn Bách Hào vươn hay ngón tay ra.
Cô nàng Chuột Bạch không nói gì, Hàn Bách Hào cắn răng, tăng thêm một triệu nữa, thế nhưng cô ta vẫn im lặng, thế là Hàn Bách Hào tăng lên đến năm triệu.
"Cô nàng Chuột Bạch, cái cục cảnh sát bé xấu ấy chỉ là chốn không người với cô thôi, cái giá năm triệu là đủ rồi mà", Hàn Bách Hảo xót tiền nói.
Có người đồn rằng cô nàng Chuột Bạch từng vào cà Cơ quan An ninh Quốc gia của thành phố Cảng, lấy được thứ cần trộm là nghênh ngang đi ra ngoài.
Một cái cục cảnh sát của thành phố Cảng thì có là gì với cô ta.
Cô nàng Chuột Bạch nở nụ cười nói, "Tám triệu, tiền chao cháo múc, đây là quy củ của tôi!"
Hàn Bách Hào xót ruột vô cùng, tám triệu chỉ để lấy trộm một cây gậy, tính thế nào cũng lỗ.
Nhưng nếu không lấy trộm, một khi điều tra ra là gã ta ra tay thì sẽ là tội to.
"Được, tôi sẽ chuyển khoản cho cô ngay!", sau khi đắn đo hơn thua, Hàn Bách Hào cắn răng đồng ý.
Gã ta gọi điện thoại cho thư ký, chưa tới hai phút sau, điện thoại của cô nàng Chuột Bạch đã vang lên, tám triệu dã được chuyển tới tài khoản đặc biệt của cô ta.
"Tôi sẽ đưa gậy cho anh trước mười hai giờ", cô nàng Chuột Bạch cất diện thoại đi rối định mở cửa xuống xe.
"Chờ một lát!", Hàn Bách Hào gọi giật lại, đôi mắt lạnh lẽo âm u của gã ta liếc nhìn Diệp Phàm khi anh đang vào biệt thự, nói: "Tôi muốn chia sẻ một bí mật với cô, nhất định cô sẽ cảm thấy hứng thú".
"Ổ, nói nghe xem nào".
"Tôi biết con dao Long Lân được bậc thầy rèn kiếm Âu Dã Từ làm từ thời chiến quốc đang ở đâu, cô có hứng thú không?", Hàn Bách Hào trầm giọng nói.
"Rầm..."
Cô nàng Chuột Bạch vừa mở cửa xe ra, nhưng lúc này cô ta tại đóng sầm lại. Trong mất cô ta hiện lên nét hưng phấn, túm lấy cổ áo Hàn Bách Hào rối gầm nhẹ: "Nói, nó ở đâu?”
Hàn Bách Hào giật nảy mình, phản ứng của cô nàng Chuột Bạch quá kịch liệt, ánh mắt sắc bén như kiếm, nếu gã ta mà không nói thì e rằng sẽ gặp rắc rối to mất.
Nhưng điều đó cũng chứng tỏ được giá trị của con dao Long Lân, là một báu vật hi hữu.
Gã ta cắn răng nói: "Tôi có thể nói, nhưng tôi muốn có được năm mươi phần trăm số tiền bán nó!"
Trên người cô nàng Chuột Bạch dâng lên hơi lạnh, Hàn Bách Hào và Hàn Tử Hiên đồng loạt rùng mình.
Nhưng hơi lạnh ấy tới nhanh, đi cũng rất nhanh. Cô nàng Chuột Bạch dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của Hàn Bách Hào, cười quyến rũ nói: "Anh nói ở nơi nào trước đi, tôi còn nhỏ lắm đấy nha, chỉ là một lolita.."
Hàn Bách Hào rùng mình đến mức són ra quần, đánh chết người ta cũng không tin.
"Tôi, tôi muốn có bốn mươi phần trăm... Ba muơi phần trăm! Tôi muốn ba mươi phần trăm số tiến bán được, đấy là sự nhượng bộ cuối cùng rồi!", Hàn Bách Hào cắn răng nói, gã ta không tin là cô nàng Chuột Bạch lại ra tay với mình.
Quả nhiên, cô nàng Chuột Bạch nhìn gã ta một lát rồi nói: “Không thành vấn đề chia cho anh ba mười phần trăm”.
“Thằng giữ cho dao Long Lân đang ở trong đó, tên hắn là Diệp Phàm, là thằng ở rể tại nhà họ Hàn..”, Hàn Bách Hào chỉ vào nhóm Diệp Phàm đang đi vào biệt thự.
Hàn Bách Hảo không hề giấu diếm, tiết lộ hết thông tin về Diệp Phàm ra. Nếu đấu giá được một tỷ, gã ta được ba mươi phần trăm thì cũng có nghĩa là ba trăm triệu,đủ để gã ta tiêu xài suốt quang đời còn lại rồi.
Nghe xong, cô nàng Chuột Bạch rất hài lòng, cô ta đã biết đến con dao Long Lân qua mạng lưới ngắm từ lâu rồi.
Thế nhưng trong cả thành phố Cảng có đến vài trăm người đàn ông tên là Diệp Phàm, cô ta điều tra mấy ngày rồi, không ngờ lại là một thằng ở rể.
Gia tộc Kato của Tịch Quốc không cung cấp thông tin hoàn chỉnh về Diệp Phàm, bởi vì bọn họ chưa ngu đến mức giúp người khác kiếm tiền.
Bọn họ chỉ tuyên bố con dao Long Lân đã xuất hiện, nằm trong tay một người đàn ông tên là Diệp Phàm ở thành phố Cảng, nếu không thì sát thủ khắp nơi đã tiến hành tấn công Diệp Phàm từ lâu rồi.
Cô nàng Chuột Bạch nhìn Hàn Bách Hào rồi nói: "Đợi đến khi lấy được, tôi sẽ trả lại tám triệu này cho anh, coi như phí cung cấp thông tin”.
Dứt lời, cô nàng Chuột Bạch mở cửa xuống xe, liếc nhìn Diệp Phàm một cái rồi xoay người rời đi.
Bản thân cô ta có một vài quy củ, nếu không thì chắc chắn cô ta sẽ ra tay với Diệp Phàm trước.
"Khốn kiếp, con đó đúng là biến thái, đau chết tôi mất", tròn năm phút sau khi cô nàng Chuột Bạch đi, Hàn Tử Hiên mới phẫn nộ chửi mắng.
Cái tát ấy của cô nàng Chuột Bạch khiến khóe môi cô ta rớm máu luôn.
"Bớt nói vài câu đi, nhỡ cô ta quay lại thì sao? Muốn chết thì cô chết một mình đi, đừng làm liên lụy đến tôi", Hàn Bách Hào vội vàng quát lớn.
Hàn Tử Hiên cắn răng, không để đâu hết tức. Hàn Bách Hào khởi động xe nhanh chóng rời khỏi đó.
Trong biệt thự, Hàn Tuyết ngắm nhìn cách trang trí hào nhoáng, cô ngượng ngùng nói: "Diệp Phàm, nếu mẹ muốn tới đây ở thì anh có đồng ý không?"
Diệp Phàm cúi đầu cười nói: "Bà ấy mà nằng nặc đòi tới đây ở thì em có ngăn cản được không?"
"Cũng đúng, em đâu cần mặt mũi gì đâu..."
“Hắt xì... Hắt xì.. Có phải thằng vô ơn bạc nghĩa Diệp Phàm đang nguyền rủa tôi không?", cách đó mấy chục cây số, Lưu Tú Cầm hắt xì mấy cái liền, thế là bà ta lập tức mắng chửi.