Nếu bà cụ đối xử tốt với Hàn Tuyết một chút, có thể sống lâu hơn, cũng có thể nhờ Hàn Tuyết mà được sống ở khu biệt thự số một một thời gian.
Chỉ tiếc sự đời vô thường, nhưng trước khi chết bà cụ đã suy nghĩ thông suốt, kiên quyết không đồng ý để Hàn Bách Hào giết hại Diệc Phàm.
Nếu bà ta đồng ý, bà cụ sẽ không chết, chẳng qua lòng bà cụ vẫn còn sót lại một chút lòng tốt. Trừ Hàn Bách Hào, những người khác sẽ không bao giờ biết được.
"Diệp Phàm, đây là khu biệt thự số một, anh đến đây làm gì? Chẳng phải đến nhà nhỏ của chúng ta sao?", Diệp Phàm lái qua một cây cầu nhỏ, khi nhìn thấy bên cạnh có một tấm bảng ghi là "Khu biệt thự số một thành phố Cảng", Hàn Tuyết nghi hoặc nói.
Dù cô chưa từng đến đây nhưng lúc khu biệt thự số một mở bán, cả thành phố Cảng không ai không biết đến mấy quảng cáo hoành tráng đó.
Thêm vào đó, bà cụ Hàn thường xuyên nhắc đến nên cô không lạ gì nơi này.
Khu biệt thự số một rất đặc biệt, muốn vào khu biệt thự chỉ có thể đi qua một con đường duy nhất là cây cầu này.
Mỗi căn biệt thự bên trong đều độc nhất vô nhị cả khu biệt thự có tất cả bốn mươi lăm căn biệt thự được xây dựng với hình dáng khác nhau, hợp với ngôi vua.
Nói là biệt thự nhưng nó giống một trang viện nhỏ hơn.
“Nhà nhỏ của chúng ta ở đây mà, em không nhìn nhầm đâu", Diệp Phàm cười nói.
Hàn Tuyết ngây người, cô giơ tay sờ trán Diệp Phàm.
"Anh không sao mà, sao lại noi lung tung thế”, Hàn Tuyết hơi khó tin, cô chưa từng nghĩ đến việc có thể sống ở khu biệt thự số một.
Thậm chí cả nhà họ Hàn cũng không dám nghĩ đến, bà cụ Hàn cứ lải nhải mãi, chẳng qua cũng chỉ nói cho đã miệng vậy thôi.
Khu biệt thự số một rất rộng lớn, sau khi đi qua cầu thì họ lái xe gần mười phút mới đến nơi.
“Thiên Hi!”
Xe dừng ngay trước căn biệt thự có tên là “Thiên Hi", Diệp Phàm xuống xe rồi mở cửa cho Hàn Tuyết. Anh làm một động tác rất ga lăng cười nói: "Xin mời nữ chủ nhân của anh".
Hàn Tuyết đỏ mặt, cánh tay nổi hết cả da gà.
Đôi mắt xinh đẹp e thẹn nhìn Diệp Phàm, cô chẳng phải là con gái mới lớn, mấy lời tỏ tình quê mùa đó làm cô không nhịn được cười.
"Nơi này thật sự là nhà... nhà của chúng ta”, Hàn Tuyết nuốt nước bọt nhìn cánh cổng rộng lớn, cô vẫn rất khó tin hỏi.
Diệp Phàm đưa chìa khóa cho cô khẽ cười nói: “Em mở ra đi”.
Hàn Tuyết ấn lên chia khóa điện tử một cái, chỉ nghe thấy một tiếng cạch vang lên.
Cánh cổng rộng lớn từ từ mở ra.
Mở rồi, thật sự mở ra rôi!
"Diệp Phàm..”, Hàn Tuyết ôm chặt cổ Diệp Phàm, vui sướng nhảy cẫng như hệt một cô gái nhận được một món quà yêu thích.
"Không thể nào, sao có thể là nhà của hai người kia được?"
Lúc Hàn Tuyết nhảy cẫng lên, một chiếc Mercedes Benz đậu ở góc đường đằng sau họ.
Người trong xe cực kỳ kinh ngạc, họ không thể tin được vào những gì mình thấy.
"Hàn Bách Hào, sao hai đứa nó có thể có căn biệt thự ở đây?", một người nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tôi không biết chuyện này không thể nào, có bán nhà họ Hàn chúng ta đi cũng không mua nổi biệt thư ở đây", Hàn Bách Hào khó chịu nói.
Hai người này chính là Hàn Bách Hào và Hàn Tử Hiên.
Hai người đến được nửa tiếng rồi, vừa rồi lúc xe của Diệp Phàm đi ngang qua xe của họ, hai người không hề để ý.
Cho đến khi Diệp Phàm xuống xe Hàn Bách hào phải xoa mắt mấy lần mới xác nhận đó chính là hai người Diệp Phàm.
"Chúng ta có nên xuống hỏi một chút không? Bọn nó lấy đâu ra tiền sống ở đây”, Hàn Tử Hiên nghiến răng nói.
Hàn Bách Hào lập tức lắc đầu nói: "Không cần, mục đích chúng ta đến đây là để gặp cô nàng Chuột Bạch, trước tiên đừng gây thêm rắc rối"
"Hơn nữa, cũng chưa chắc là nhà của hai đứa nó, cô không thấy bộ dạng vui vẻ của Hàn Tuyết rõ ràng không biết nơi này, có thể là Diệp Phàm đã dùng thủ đoạn gì đó để thuê lại căn biệt thự này rồi cho Hàn Tuyết một bất ngờ, muốn có cái gì đó không chừng" Hàn Bách Hào nói.
"Có lý, vậy anh nói xem Diệp Phàm muốn có gì từ Hàn Tuyết?", Hàn Tử Hiên hỏi.
Hàn Bách Hào nhíu mày suy tư, một lát sau hai người nhìn nhau cười.
"Cơ thể?"
Hai người đồng loạt nói, sau đó bật cười.
"Diệp Phàm là một tên vô dụng, kết hôn hai năm rồi mà Hàn Tuyết vẫn còn là gái trinh", Hàn Bách Hào cười nhạo.
“Nói không sai, Diệp Phàm vì muốn có được cơ thể Hàn Tuyết nên mới dùng thủ đoạn..”, Hàn Tử Hiên nói theo.
Hai người vẫn đang chú ý đến động thái của Diệp Phàm và Hàn Tuyết, biết hai người vẫn chưa có cuộc sống vợ chồng đúng nghĩa. Không tính chuyện khó gì, thậm chí họ còn biết rõ ràng từng chi tiết chuyện Diệp Phàm bị Lưu Tú Cầm đuổi ra khỏi nhà.
“Lấy điện thoại chụp lại, về nhà họ Hàn cho mọi người xem. Nếu Diệp Phàm làm chuyện giữ thể diện cho cậu ta vậy rồi, chúng ta cứ nhận định cậu ta có tiền mua biệt thự ở đây, đến lúc đó nhất định sẽ khiến người nhà họ Hàn tức giận" Hàn Tử Hiên nói.
"Chúng ta sẽ nhận lúc này để ép buộc Hàn Tuyết ra khỏi công ty thương mại Thiên Bảo, giành lại cổ phần của cô ta, dù sao cô ta có tiền như vậy không thể chiếm chút cổ phần đó..."
Nghe Hàn Tử Hiên nói vậy, Hàn Bách Hào rất đồng ý. Cô có nhiều tiền như vậy mà lại chiếm cổ phần của nhà họ Hàn, dù thế nào cũng không nói được gì.
"Phụt, phụ nữ mà xấu xa thì đúng là thất đức...”, Hàn Bách Hào vừa lấy điện thoại ra thì một giọng nói giễu cợt vang lên từ ghế sau của họ.
Hai người cùng lúc quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái vóc dáng nhỏ nhắn ngồi ghế sau đang nhìn móng tay của mình, gương mặt lộ vẻ giễu cợt.
Cô gái ấy trông không lớn tuổi, khoảng hai mươi tuổi, vóc dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt dễ thương giống một nữ sinh.
Họ không biết cô gái này lên xe từ nước nào nhưng quan trọng là cô ta lại dám cười nhạo Hàn Tử Hiên.
"Nhóc con này ở đâu ra vậy mau cút xuống xe”, Hàn Tử Hiên mắng.
Cô gái mặc một bộ đồ rất bình thường, cô ta không nghĩ cô gái này là con gái nhà giàu sống ở đây, hẳn là con gái của bảo vệ hay dọn dẹp vệ sinh gì đó.
"Nghe thấy không? Đây là Mercedes Benz, ngồi vào làm bẩn thì cô có đền nổi không?", cô gái không nói gì, Hàn Tử Hiên lại mắng.
Chiếc Mercedes Benz mới được lấy ngày hôm qua, còn chưa gắn biển số. Hôm qua sau khi bà cụ mất, Hàn Bách Hào kế thừa vị trí gia chủ nhà họ Hàn.
Để thể hiện thân phận, Hàn Bách Hào lập tức mua chiếc Mercedes Benz một triệu này.
Nếu không với sự cảnh giác của Diệp Phàm, anh sẽ có thể nhận ra xe ngày thường Hàn Bách Hào lái ngay.
"Con nhóc này, cô tìm chết à..", cô gái ngẩng đầu lên, sắc mặt trở nên lạnh lùng, ánh mắt hiện lên vẻ chế giễu.
Cô gái trông có vẻ nhỏ hơn cô ta nhiều nhưng lại gọi cô ta là con nhóc, Hàn Tử Hiện tức giận giơ tay ra muốn tát cô gái.
Nhưng một cánh tay thon trắng nõn nhanh hơn cô ta, tát lên mặt cô ta.
"Bốp”
Một cái tát rất vang, dường như có gái không định dừng tay lại mà nắm lấy cổ Hàn Tử Hiên.
Cánh tay rất có lực kéo cô ta từ ghế cạnh tài xế ra ghế sau.
Hàn Bách Hào há hốc mồm, Hàn Tử Hiên rất khó thở, cô ta ra sức giãy giụa nhưng vô ích.
Tận năm giây sau, Hàn Bách Hào kinh hãi nói: "Cô là cô nàng Chuột Bạch - Lý Yến.."