La Hán Quyền có nguồn gốc từ Thiếu Lâm Tự, là một trong những quyền pháp ngoại gia của Thiếu Lâm, mạnh mẽ cứng cáp, khá nổi tiếng trong giới võ lâm.
Lúc này Diệp Phàm mới nhớ tới chuyện Lục Tĩnh Tiêu từng nói với mình rằng lúc nhỏ, Khổng Bằng từng tập võ ở Thiếu Lâm Tự nhiều năm.
Lục Tĩnh Tiêu hưng phấn, nhẹ giọng nói: "Để tôi làm trọng tài cho hai người, hì hì, bắt đầu!"
Diệp Phàm lắc đầu cười khẽ. Khổng Bằng bật chân lên, hai tay nắm chặt, đấm về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm cũng không chậm trễ, anh sử dụng Bát Cực Quyền, hai người đụng thẳng vào nhau.
Lục Tĩnh Tiêu đứng bên cạnh, cứ thỉnh thoảng cô ta lại khen hay, quả thực là được mở mang tầm mắt.
May mà căn phòng này rất lớn, nếu không thì sao đủ để bon họ đánh nhau.
"Xả nội lực ra ngoài!, Khổng Bằng bỗng hô lên ngạc nhiên.
Đúng lúc đó, anh ta bị Diệp Phàm đánh văng ra, bộ quần áo được đặt may bị Diệp Phàm đánh rách toạc.
May mà Diệp Phàm biết điểm dừng, không làm anh ta bị thương.
"Vừa rồi cậu và nội lực ra ngoài đúng không?”
“Cậu là cao thủ ám kinh?"
Vẻ mặt của Khổng Bằng rất hưng phấn, anh ta hỏi mấy câu liền.
Diệp Phàm mỉm cười, ngón tay anh chọc mạnh vào ghế, tạo thành một lỗ nhỏ, trong khi đó ngón tay vẫn cách mặt ghế khoảng ba xen ti mét. Cái lỗ không quá lớn, như bị đinh chọc vào, nhưng vẫn khá là sâu.
“Á Đù, siêu nhân à..”, Khổng Bằng ngạc nhiên không thôi.
Lục Tĩnh Tiêu cũng trợn tròn mất, cô ta dụi mắt thật mạnh để chắc chắn là mình không nằm mơ.
"Bịch!"
Diệp Phàm đang định nói gì đó thì Khổng Bằng bỗng quỳ phịch xuống trước mặt anh.
“Thưa thầy, xin hãy nhận con làm đồ đệ!”
Diệp Phàm ngây ra như phỗng, vụ gì thế này?
Đây là tên đầu đinh vênh váo hống hách ở bên ngoài vừa rồi sao?
Nhìn thấy cảnh này, Lục Tĩnh Tiêu trố mắt ra, cô ta hỏi dò: “Anh Bằng có phải anh uống nhầm thuốc rồi không?”
“Uống cái quần, đó là ám kình đấy! Lúc ở Thiếu Lâm Tự những người làm đuợc như thế thì đều đã năm mươi, sáu mươi và thậm chí bảy mươi, tám mươi tuổi, hơn nữa chỉ có vài người thôi. Bọn họ chảnh chó thì thôi rồi..."
“Thầy mới tầm tuổi anh mà đã đạt cảnh giới cao thâm như thế, anh nhất định phải bái anh ấy làm thầy, em đừng cản anh", Khổng Bằng ăn nói dõng dạc.
Lục Tĩnh Tiêu cạn lời, cô ta chống tay lên trán. Tuy không biết cái gì là ám kình, nhưng có vẻ như rất lợi hại thì phải.
Cơ mà người ta đã đồng ý làm thầy của anh đâu?
Sao anh đã gọi người ta là sư phụ rồi!
“Thầy à, thầy không muốn nhận con sao? Con nhất định sẽ nghe lời thầy", thấy Diệp Phàm không nói gì, Khổng Bằng vội vàng nói.
Diệp Phàm toát mồ hôi hột, nói: "Cậu Khổng, chúng ta cùng bối phận thầy gì đó thì thôi đi. Tôi tìm cậu là bởi vì muốn nhờ cậu một chuyện, đó là xử lý tên Khổng Ngọc Bình, cậu mau đứng lên.."
Những Khổng Bằng lại ra sức lắc đầu, kiên quyết nói: "Không được, con nhất định phải bái thầy làm thầy. Còn cái thằng Khổng Ngọc Bình ý, về nhà con sẽ đánh gãy chân nó, dù sao trong nhà họ Khổng cũng chỉ có hai người là con không đánh lại được, đó là người bảo vệ ông nội con..”
Nhưng con dám chắc là hai người đó không đánh lại thầy, bây giờ tình hình đấu đá nội bộ trong nhà họ Khổng rất căng thẳng, có sức chiến đấu cao là có thêm lợi thế, con mà giành được quyền hành trong nhà họ Khổng thì có thể trợ giúp cho thầy!”
“Đương nhiên, điều quan trọng nhất là con muốn trở nên mạnh hơn. Tài sản gia tộc gì đó chỉ là vật ngoài thân, một ngày nào đó con nhất định phải xông về Thiếu Lâm!"
Nói đến câu cuối cùng, trong giọng nói của Khổng Bằng mang theo ý chí chiến đấu sôi sục, còn có một chút oán hận.
Diệp Phàm nhíu mày lại, xem ra Khổng Bằng có ân oán gì đó với Thiếu Lâm rồi.
Nếu không, đường đuờng là cậu chủ nhà họ Khổng, chỉ vì muốn mạnh hơn mà lại bái anh làm thầy thì hơi gượng ép.
“Diệp Phàm, anh nhận anh ấy đi. Nhân phẩm của anh họ tôi đáng tin lắm, là kiểu người yêu ghét rõ ràng", Lục Tĩnh Tiêu ở bên cạnh thuyết phục.
Cô ta biết một ít về chuyện năm đó. Không Bang rất si mê võ thuật, trước kia anh ta xem thường cái gọi là tranh đấu trong gia tộc, nhưng đột nhiên có một ngày, anh ta lảo đảo về nhà họ Khổng, trên nguời toàn là vết thương.
Kể từ đó, nhà họ Khổng có thêm một cậu hai, gia tộc vốn còn được coi là đoàn kết ấy trở mặt với nhau!
"Thôi, tạm thời tôi chưa có ý định nhận đồ đệ, cậu tạm thời làm đồ đẹ trên danh nghĩa của tôi đi”, Diệp Phàm ngẫm nghĩ rồi nói.
“Vâng, xin thầy hãy nhận một lạy của con!”, Khổng Bằng mừng rỡ, tuy rằng hơi tiếc nuối, nhưng cứ trở thành đệ tử trên danh nghĩa trước rồi sẽ tính sau.
Diệp Phàm lại vội vàng đỡ anh ta dậy, anh cười nói: Tôi không quan trọng mấy nghi thức rườm rà ấy đâu, đứng lên đi"
Nhìn ra được sự gấp gấp của Khổng Bằng, Diep Phàm giải thích với anh ta rằng đối với võ học trên đời, chỉ cần ngộ ra một là sẽ ngộ ra được mười.
Mặc dù Diệc Phàm chưa từng tu luyện La Hán Quyển, nhưng anh biết khá nhiều loại quyền pháp khác, tuy hơi khác nhau về bản chất, nhưng kết quả thì lại tương tự.
Khổng Bằng nghe say sưa, sự hiểu biết của anh ta về võ học tăng lên nhiều.
“Này, chi bằng hai người mở một võ quán đi. Chỉ nói mồm không thì không được đâu, hai người mở võ quán không chỉ tự luyện mà còn dạy cho nhiều người hơn nữa”, Lục Tĩnh Tiêu ở bên cạnh đưa ra đề nghị.
"Con thấy được đó. Bây giờ các võ quán có tác dụng lớn lắm, ví dụ như nhà họ Hoàng và nhà họ Thượng Quan chẳng hạn, bọn họ phát triển lên nhờ võ quán, nếu nhà họ Khổng có một võ quán mạnh thì chắc chắn sẽ còn mạnh hơn bây giờ”, Khổng Bằng hưng phấn nói.
Nhưng Diệp Phàm lại cười khổ nói: “Tôi không có thời gian thành lập võ quán, rất nhiều chuyện chưa làm xong..."
Còn một câu nữa anh chưa nói, đó là mức độ rủi ro của việc mở võ quán quá cao. Bởi vì chuyện về con dao Long Lân, bây giờ anh đang bị treo tên trên mạng lưới ngầm, có thể bị ám sát bất cứ lúc nào.
Bây giờ mà thành lập một thế lực thì chẳng khác nào thu hút hỏa lực, hơn không bõ hao.
Cuối cùng, sau những lời giải thích của Diệp Phàm, chuyện mở võ quán tạm thời gác lại.
Sau khi ăn uống xong xuôi, ba người tạm biệt nhau, Diệp Phảm lái xe về công ty thương mại Thiên Bảo.
Anh đã giao Khổng Ngọc Bình cho Khổng Bằng rồi, bởi vì anh tin rằng tên Khổng Ngọc Bình đó sẽ không chịu từ bỏ. Anh mắt oán độc của hắn ta vài giây phút cuối cùng nói cho Diệp Phàm biết rằng rất có thể hắn ta sẽ làm liều, xuống tay với Hàn Tuyết.
Lúc anh tới phòng làm việc của Hàn Tuyết, Lưu Tú Cầm và Hàn Tại Dần đều ở đó, đang luôn mồm xin tiền cô.
Hàn Tuyết tức xanh mặt, có không ngừo là Lưu Tú Cầm lại vay tiền của Khổng Ngoc Bình, hơn nữa còn là hai triệu.
Bây giờ không có tiền nên bà ta đến tìm cô, nếu không cho thì bà ta sẽ phải ngồi tù.
"Mẹ, sao mẹ lại không tin con? Con hết tiền thật rồi, đợi đến khi Hàn Bách Hào tới, con sẽ phải lấy một phần cổ phần ra để thế chấp...”, Hàn Tuyết cố gắng giải thích. Cô không muốn nhúng tay vào, nhưng dù sao Lưu Tú Cầm cũng là mẹ ruột của cô, đâu thể trơ mắt nhìn bà ta vào tù được.
"Vậy con đi tìm Diệp Phàm đi. Mẹ nói cho con biết, Diệp Phàm đang dan díu với một ả hồ ly tinh, bảo nó xin tiền con hồ ly tinh đó, loại đàn ông ấy chẳng khác gì cặn bã..”, Lưu Tú Cầm hùng hổ nói.
Khuôn mặt của Hàn Tuyết trở nên lạnh lùng, cô không tin những lời vu khống của Lưu Tú Cầm với Diệp Phàm.
Bà ta làm gì có chút uy tín gì với cô!
"Khụ khụ.."
Thấy Hàn Tuyết thông tin, Lưu Tú Cầm sốt ruột định nói tiếp, nhưng Hàn Tại Dần lại ho thật to.
"Ông ho cái gì mà ho? Muôn ho thì cút ra ngoài", bà ta chẳng hề quay đầu lại, cứ thế mắng Hàn Tại Dần.
Hàn Tại Dần cạn lời, nhìn Diệp Phàm bước vào. Không cho ho thì thôi, bà cứ ở đó mà bịa đặt đi.