Khổng Bằng tiết lộ chuyện hai tháng trước, Khổng Ngọc Bình toàn thân run rẩy , ánh mắt lóe lên tia giận giữ.
Hắn ta vội vàng nói Lưu Tú Cầm: “ Cô Lưu đừng nghe nó nói bậy, Khổng Ngọc Bình cháu sao có thể ra những chuyện không bằng cầm thú đó được, tình cảm của cháu với Tiểu Thuyết trước giờ chưa từng thay đổi, cháu xin thề đấy!”
Diệp Phàm nghe thấy mà buồn nôn, dám giở trò ngay trước mặt anh, anh thật sự rất muốn xé toạc miệng của hắn ra.
"Ha ha, bà cô tin hay không tùy bà, nhưng bà có thể Tam Viện của thành phố cảng tìm cô gái tên Lưu Hy Lộ hỏi, nói có khi là bà con họ hàng với bà đấy, ha ha..”, Khổng Bằng nhìn Lưu Tú Cầm nói.
"Khổng Bằng, tên khốn nhà cậu..”
Khổng Ngọc Bình cuối cũng nhịn không được, cầm chai rượu ném về phía Khổng Bằng.
Chỉ thấy Khổng Bằng nhanh nhẹn né qua một bên, nét mặt anh ta không vui, tiếp đó thẳng chân đạp một nhát, Khổng Ngọc Bình gào một tiếng, rồi bị đá văng ra xa ba mét.
Mọi người xúm lại xem, Khổng Ngọc Bình bị đá liền ho nặng một tiếng, còn phun ra ít máu.
Diệp Phẩm chậc lưỡi, xem ra cuộc nội chiến nhà họ Khổng còn nghiêm trọng hơn những gì mà Lục Tĩnh Tiêu nói.
Cuộc chiến vô cùng gay cấn, thậm chí còn có phần trội hơn cả nhà họ Hàn đương nhiên nhà họ Hàn cũng chỉ nhắm vào một mình Hàn Tuyết, song dù thế nào cũng sẽ không xảy ra chuyện động tay động chân.
Thấy vậy, Lưu Tú Cầm cũng không tới đỡ Khổng Ngọc Bình đứng dậy, nếu như những gì Khổng Bằng nói là đúng, bà ta sẽ không thể đẩy Hàn Tuyết vào chảo lửa, dù sao cô cũng là con gái ruột của bà ta.
"Mẹ, mẹ nhìn rõ chưa, dù mẹ có không vừa lòng với con thế nào cũng được, nhưng không được làm tổn thương Hàn Tuyết, ngay cả loại rác rưởi như vậy mẹ cũng muốn gần được, mẹ có thể không thương con gái mẹ nhưng con xót cho vợ con"
"Nếu như còn xảy ra chuyện tương tự như vậy, đừng trách con không khách khid", Diệp Phàm cảnh cáo Lưu Tú Cầm.
Chuyện này có lợi cho anh, vốn dĩ anh vẫn đang nghĩ nên xử lý Khổng Ngọc Bình như thế nào.
Cứ như vậy, e rằng hình tượng của Khổng Ngọc Bình trong lòng Lưu Tú Cầm đã tụt xuống tận đáy.
Nếu như Lưu Tú Cầm vẫn còn mối quan hệ với Khổng Ngọc Bình, quyết đẩy con gái mình vào chảo lửa, thì bà ta chẳng khác nào cầm thú.
Nhưng, Lưu Tú Cầm vẫn cứng đầu cứng cổ, gào lên. "Tôi già rồi, mắt nhìn người có không chuẩn cũng bình thường thôi".
"Nếu cậu có bản lĩnh tôi đã không phải dùng tới hạ sách như vậy, nói thế nào cũng vẫn là lỗi của cậu”.
Diệp Phàm cạn lời, không thèm nhìn bà ta lấy một cái, nếu vẫn còn đôi co với bà ta, chẳng khác nào tự hạ thấp bản thân.
Khổng Ngọc Bình lồm cồm bò dậy, mặt mũi hằn học, sự hoà nhã trước đó của hắn ta đã hoàn toàn biến mất.
Lưu Tú Cầm thấy Khổng Ngọc Bình đi tới, vội vàng nói: "Ngọc Bình à, xin lỗi nha, coi như hôm nay có chưa tới, sau này cháu đi đuờng cháu, cô đi đường cô, chúng ta không ai nợ ai..”
"Không ai nợ ai?"
Khổng Ngọc Bình cười nhạo nói: “ Cầm của ông bao nhiêu tiền rồi, nói một câu xong là xong được sao, nădm mơ đi, nói cho bà biết, trả tôi hai triệu tệ, tôi cho bà hai ngày, bằng không tôi báo án, kiện bà tội lừa đảo!"
"Lừa hai triệu tệ, ít nhất cũng phaỉ ngồi tù mười năm!" dù gì cũng đã lật mặt, Khổng Ngoc Bình cũng không gỉa vờ làm gì nữa, giở giọng đểu cáng nói.
"Đừng, đừng mà, cô sẽ trả cho cháu nhất định sẽ trả cháu mà.., Lưu Tú Cầm sắp bị doạ cho sợ, đừng nhìn bộ dạng thường ngày của bà mà nghĩ bà ta không biết sợ, nhưng khi nghe đến việc ngồi tù bà ta liền run bắn người.
Lúc này Lưu Tú Cầm vô cùng hối hận, hai triệu tệ này bà ta đã đưa cho nhà họ Lưu.
Trong người bà ta bây giờ làm gì còn một đồng nào.
Vậy nhưng, Khổng Ngọc Bình liếc nhìn bà ta một cái sắc lẹm, sau đó dùng ánh mắt thù hằn nhìn Diệp Phàm, cuối cùng hắn ta sờ tay lên cổ, nhìn Khổng Bằng rối mới rời đi.
Khổng Bằng mặt lạnh tanh, nhưng trong ánh mắt hiện rõ sự nghiêm túc.
Nói cũng thật nực cười, người ngoài luôn tưởng nhà họ Khổng vô cùng đoàn kết, nhưng thực ra bên trong lại đấu đá sứt đầu mẻ trán, thậm chí còn thuê cả xã hội đen để cạnh tranh với nhau.
Là một nhà giàu mới nổi ở huyện nhỏ, cho nên người nhà họ Khổng mới huênh hoang như vậy.
Khổng Ngọc Bình đi rồi, Lưu Tú Cầm vẫn hoang mang tột độ, bà ta phải nhanh chóng gom đủ hai rtiệu tệ.
Diệp Phàm bình thản nhìn Lưu Tú Cầm, bảo sao bà ta lại vô sỉ tới vậy, hoá ra là nợ tiền người ta.
“Diệp Phàm..”, Lưu Tú Cầm hét một câu.
Song, Diệp Phàm lại coi như không nghe thấy, đi thẳng vào trong nhà hàng.
"Đồ khốn nạn, đồ vô ơn..”, Lưu Tú Cầm tức tối không tiếc lời mắng chửi.
Đi ra xe, Lưu Tú Cầm lại cảm thấy hoang mang tột độ, bà ta túm lấy Hàn Tại Dần, gào lên: "Làm thế nào bây giờ? Tôi không muốn ngồi tù, đồ vô ơn đó đã không thèm để ý tới tôi nữa rồi, mẹ ông cũng cắt cổ tức của tôi, số tôi thật khổ mà..."
Nói rồi, Lưu Tú Cầm liền khóc rống lên, Hàn Tại Dần cảm thấy cực kỳ phiền.
Rõ ràng tự mình làm, rồi giờ lại nói mình khổ, có còn chút liêm sỉ nào không?
Nhưng dáng vẻ hoảng sợ của Lưu Tú Cầm, lại khiến ông ta có chút vui sướng, nguyên cả ngày kiêu căng độc đoán, giờ thì cũng biết sợ rồi đáng đời.
Đương nhiên Hàn Tại Dần không dám nói ra lời này, bằng không nhất định sẽ no đòn, nên chỉ có thể âm thầm cảm nhận niềm vui này.
"Hàn Tại Dần ông nói mấy câu xem, lẽ nào cũng muốn tôi ngồi tù sao? Đồ chết dẫm nhà ông..”, Lưu Tú Cầm nhịn không được nữa, liền túm lấy Hàn Tại Dần.
“Được rồi, chúng ta đi tìm Tiểu Tuyết, chuyện đã tới nước này, ngoài đi tìm Tiểu Tuyết ra thì bà còn tìm ai đuợc nữa!”, Hàn Tại Dần vừa tránh vừa nói.
"Đầu heo nhà ông, trong tay Tiểu Tuyết có tiỀn sao? TiỀn của công ty đều bị thắng súc sinh Hàn Bách Hào cuỗm hết rồi, cổ phần nhà họ Hàn còn đang bị mang ra bán đấu giá, bây giờ đi tìm Tiểu Tuyết thì được gì...”, Lưu Tú Cầm nạt lại.
"Bà biết cái gì, tìm Tiểu Tuyết, sau đó để Tiểu Tuyết tìm Diệc Phàm mượn tiền, như vậy không được hay sao”, Hàn Tại Dần nói.
"Ông bị gì vậy, tên vô ơn đó có tiỀn chắc, một thằng chỉ biết dựa hơi đàn bà, vừa rồi cậu ta cũng dựa vào con hồ ly tinh đấy, nhà họ Khổng lớn nhỏ có ai nó còn không biết"
“Chuyện này tôi nhất định phải kiện cậu ta, lại dám cấu kết với con hồ ly tinh kia." Lưu Tú Cầm càng nói càng tức, bản thân bà lại bị Lục Tĩnh Tiêu mắng nhiếc là bà già chanh chua.
Hàn Tại Dần cạn lời, nhưng vẫn nói: "Bà đừng để ý tới việc nó dựa vào ai, việc quan trọng trước mắt vẫn là chuyện trả tiền, không trả được tiền, người ta sẽ tống giam bà đó, tôi lúc đó có khóc cũng không kịp".
Nghe Hàn Tại Dần phân tích, Lưu Tú Cầm lại thấy có lý, bản thân bà ta quá cố chấp, chỉ cần Diệp Phàm bây giờ có thể đưa cho bà ta hai triệu tệ, thì cho dù anh có đi bán máu thì cũng coi như là báo hiếu.
Sau khi đã nghĩ thông, Lưu Tú Cầm liền nờ nụ cười, vươn người sang hôn lên má Hàn Tại Dần, tươi tắn nói: “Đầu óc ông vẫn còn nhanh nhẹn lắm, tối nay sẽ thưởng cho ông.”
Hàn Tại Dần run người, logic gì không biết nữa, đây nào phải phần thưởng gì, là cơn ác mộng thì đúng hơn...
Đạp chân ga, chiếc Porsche đi thẳng về phía trung tâm thương mại Thiên Bảo.
Trong căn phòng sang trọng của nhà hàng Tây Hồ, Khổng Bằng nhìn Diệp Phàm đang ngồi trước mặt, giọng khiêu khích nói "Tiêu Tiêu nó anh một mình tay không đánh bại bảy tên cướp có trang bị vũ khí, tôi rất cảm ơn anh, nhưng muốn thử đấu với anh hai chiêu, xem xem thực hư ra sao”.
Noi xong, Khổng Bảng liền bày sẵn tư thế, lại con là thế La Hán Quyền của Thiếu Lâm Tự.